Tả chiếc bàn học ở trường học – Người bạn đồng hành cùng em trong quá trình học tập
Hướng dẫn
Trường học có rất nhiều thiết bị phục vụ cho nhu cầu học tập của học sinh, một trong số đó là bàn học. Bằng những quan sát của mình, em hãy viết bài văn tả chiếc bàn học ở trường của em – người bạn đồng hành cùng em trong quá trình học tập.
I. Dàn ý chi tiết
1. Dàn ý 1
a. Mở bài
- Giới thiệu đối tượng miêu tả
- Cái bàn học ở trường
b. Thân bài
-Nguồn gốc
- Năm học mới đến tôi lại hào hứng đến trường để cùng hòa chung vào không khí năm học mới
- Bước vào lớp học, tôi chọn cho mình chiếc bàn thứ hai dãy giữa
- Chiếc bàn nằm yên như đón chào tôi
-Hình dáng
- Chiếc bàn fog gỗ nằm lặng im nghe ngóng
- Tôi đặt cặp sáng kế bên ngồi lên ghế
- Ghế và bàn gắn liền với nhau nhờ tấm in-nox nhôm
-Kỷ niệm gắn bó
-Tình cảm của em
c. Kết bài
Khái quát lại tình cảm của bản thân
2. Dàn ý 2
a. Mở bài
- Giới thiệu đối tượng miêu tả
- Cái bàn học ở trường
b. Thân bài
-Nguồn gốc
Chiếc bàn học mới khi lớp thay đổi bàn học
- Em có chỗ học tập mới
- Chiếc bàn đẹp và mới nguyên
-Hình dáng
- Cao:
- Dài:
- Rộng:
- Chất liệu:
- Thiết kế đặc biệt:
-Kỷ niệm gắn bó
- Những lần đến lớp tôi thường đón chào nó bằng cách lấy giấy lau lau trên bề mặt
- Có nhiều lần các bạn ăn quà vặt và nhét vào ngăn bàn, những lần đó tôi rất tức giận
- Tình cảm của em
c.Kết bài
Dù gắn bó với những thiết bị hiện đại, những chiếc bàn đẹp hơn nhưng chắc chắn chúng tôi không thể quên những chiếc bàn “Anh hùng chiến” mà chúng tôi vẫn luôn tự hào có một lớp học như thế!
3. Dàn ý 3
a. Mở bài
Giới thiệu về chiếc bàn học ở lớp của em: Bàn học là người bạn quan trọng và thân thiết ở trường của em.
b. Thân bài
Tả các bộ phận của chiếc bàn:
+ Mặt bàn: làm bằng gỗ ép, mịn và rất phẳng
+ Ngăn bàn: làm bằng nhựa cứng,có các rãnh chống trơn trượt…
+ Chân bàn: làm bằng kim loại cứng, được sơn phủ màu xám rất trang nhã…
c. Kết bài
Cô giáo nhắc nhở chúng em phải luôn giữ gìn bàn ghế….
II. Bài tham khảo
1. Bài tham khảo 1
Bước vào năm học mới, tôi hân hoan sắm sửa đồ đạc trước ngày khai trường. Năm nay, trường tiểu học được xây dựng mới nên sẽ có nhiều điều bất ngờ. Thật vui khi toàn bộ bàn ghế cũ đã được thay mới, tôi được xếp vào bàn hai, anh bạn mới sẽ đồng hành cùng tôi.
Bước vào lớp học, tôi chọn cho mình chiếc bàn thứ hai dãy giữa, chiếc bàn nằm yên như đón chào tôi trong bộ áo bóng mượt. Ngày qua ngày, chiếc bàn fog gỗ nằm lặng im nghe ngóng. Nó có màu vàng nâu, làm từ gỗ ép nên rất mịn.
Bề mặt bàn rộng chừng 60 xăng-ti-met, phẳng giúp tôi đặt vở và ghi bài rất dễ dàng không giống chiếc bàn cũ xưa kia. Tôi đặt cặp sáng kế bên và có thể treo cặp ở kế dưới. Bàn có hai ngăn, ngồi đôi, nhìn nó thật ngay ngắn, đặt vào không gian lớp học khang trang. Bàn cao chừng 1 mét so với mặt đất, mặt bàn đi liền bàn, cách bàn khoảng 40 xăng-ti-met. Tư thế ngồi của tôi có thể thoải mái mà không hề đau mỏi lưng. Điều đặc biệt ở viền các góc bàn được phủ bởi lớp nhựa dẻo bọc không làm va chạm. Tại các ngăn bàn được thiết kế đơn giản nhưng có nơi để đồ dùng cá nhân, để sách vở, dụng cụ học tập rõ ràng. Nhìn nó chẳng khác nào chiếc bàn học thông minh mới lạ. Ghế và bàn gắn liền với nhau nhờ thanh nhôm pha chắc nịch. Thỉnh thoảng bạn béo ngồi đến chỗ tôi chơi làm nó kêu két két, thật buồn cười.
Ngày nào cũng như ngày nào, thói quen rửa mặt cho chú mỗi sáng bằng giấy ăn và ngồi ngay ngắn, sắp xếp đồ đạc ngăn nắp. Tôi nhớ có lần bạn Linh ngồi cạnh vạch phấn ra bàn, tôi tức giận tét vào tay bạn, khiến bạn rất tức giận và không chơi với tôi hai tuần. Nghĩ lại tôi thật ích kỉ, dù chiếc bàn có bị bôi bẩn, đó là lỗi sai của bạn nhưng tôi nên khuyên nhủ và nhắc nhở rồi cùng nhau làm sạch chiếc bàn.
Thời gian cũng cứ thế qua đi, tôi lớn lên và chiếc bàn như nhỏ lại. Năm nay, tôi học lớp 5, thoáng chốc đã hai năm kể từ ngày tôi tiếp nhận lớp học mới. Chiếc bàn học giờ đã trở nên cũ kỹ, lớp sơn trên bề mặt không còn mới bóng, có những nét mực vô tình hay cố ý của các cô cậu học trò. Chắc bàn kia cũng trách chúng tôi đã vô tâm bỏ quên bạn. Có những lần trêu đùa, chúng tôi còn trèo lên nó, chạy nhảy một cách vô tình. Góc mép màn trở nên méo mó. Ngồi suy nghĩ và nhớ lại khoảnh khắc nhận chiếc bàn mới, bạn cùng bàn gạch bẩn, bôi bẩn tôi đã đánh vào tay bạn rất đau, tôi giận bạn, bạn giận tôi. Rồi giờ khắc này, tôi cũng nghĩ rằng bạn bàn xinh xắn của chúng tôi cũng có lần giận dỗi và ghét chúng tôi lắm đây! Nhưng cậu ấy luôn bao dung, độ lượng và tha thứ cho tôi tất cả. Nhiều năm trôi đi, bạn ấy vẫn thầm lặng nằm đó dõi theo những bước đường chúng tôi trưởng thành. Sắp tới, chắc nhà trường sẽ làm những chiếc bàn mới theo kế hoạch của trường chuẩn Quốc gia! Ngồi bên bạn những tháng năm còn lại của thời học sinh tiểu học thơ ngây, hồn nhiên tôi tự nhủ bản thân cần nỗ lực học tập, rèn luyện bản thân để có thể đạt được ước mơ của mình.
Kỷ niệm thời học sinh đáng nhớ, những nét bút, viên phấn, cái bàn,… Tất cả sẽ là ký ức không thể phai nhòa trong mỗi chúng ta! Hay gìn giữ và trân trọng những thứ đáng quý ấy, để rồi mai đây ta sẽ tự hào bởi có những thời gian tuyệt vời như thế!
2. Bài tham khảo 2
Người ta thường nói “Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò”. Thời học sinh thật đáng nhớ! Tuổi thơ của tôi gắn liền với những lớp học nhỏ bé, trật trội thiếu ánh sáng. Điều mà tôi yêu thích nhất, tự hào nhất ngày đó chính là chiếc bàn học ở trường.
Tôi ở miền quê, nên các lớp học của tôi cũng chỉ có bảng si, phấn bụi, bàn ghế cũ kỹ nhem nhuốc. Hồi đó, lớp 2 của chúng tôi vẫn học ở trường làng, học nhờ nhà văn hóa của thôn. Lớp học thì mưa dột, nền mốc đất đen, mảng vôi cát lỗ chỗ, điều giúp chúng tôi an tâm học tập chính là chiếc bàn “cổ lỗ” của chúng tôi. Bàn học dài chừng 2 mét, có bốn ngăn đều đặn nhét vừa những chiếc cặp “siu nhơn” to uỳnh. Có khi chúng tôi bỏ rất nhiều đồ nhưng không hết chỗ. Bàn được làm từ gỗ loại, nên nó hỏng hóc và xấu xí, chỗ lồi, chỗ lõm, chỗ cả mảng gỗ thiếu khuyết. Chân bàn cao chừng 1 mét, nó có bốn chân vững chắc to bằng bắp chân tôi, có những chiếc bàn cũ quá, giống như chiếc bàn của chúng tôi, chân còn phải đóng nạng, đeo đầy đinh và bông băng để nỗi lại những vết đứt gãy do mối mọt. Chiếc mặt bàn, rộng khoảng 60 xăng – ti – mét, hơi dốc về phí trước nơi chúng tôi ôm ấp, tiếp xúc nhiều nhất thì cũng là nơi đáng thương nhất. Mặt bàn không nhẵn bóng, nó lỗi lõm những vết mực vô tình, những chiếc bút đâm cùng mối mọt, những vết dao cạo làm mới bóng, thay diện mạo cho mặt bàn. Không chỉ có vậy những vạch bút xóa, bút bi được kẻ chia ngăn rõ ràng. Mỗi bạn học sinh có ngăn bàn, có chỗ để chăm chút.
Thế hệ chúng tôi không biết đã qua bao nhiêu thế hệ trước để đến giờ tôi được nhận chiếc bàn với những chữ ký, những ước mơ cháy bỏng quyết tâm trở thành người thành đạt. Nhiều hình vẽ đẹp đầy tài năng còn để lại nhưng cũng có những vết đau thương vô cùng. Ngày tháng gian khó khi lớp học tối om bảng xi mờ nhòe đánh bằng than thì chiếc bàn của chúng tôi lại là vật mang đầy hi vọng. Chiếc bàn có thể bền vững không thể thiếu đi chiếc ghế thân thương. Bộ ghế với bàn thì có thể thay đổi cho nhau, khi thoảng chúng tôi thích trêu các bạn, nên đến đổi ghế. Và đôi khi cũng do chiếc ghế quá hỏng hóc nên chúng tôi hay xấu tính. Chiếc ghế dài bằng bàn chỉ rộng chừng 25 xăng – ti – mét, mặt phẳng ngồi vào đó rất dễ ngã ra sau nếu không có bàn ở phía sau. Những chiếc ghế thường bị khập khiễng vì gỗ lồi lõm, thừa thiếu, do mặt đất không bằng phẳng.
Thời gian chỉ cách đây chừng hai năm, chúng tôi vẫn học trường làng, gắn bó với bộ bàn ghế mà chúng tôi gọi là “anh hùng chiến”. Nó có tên như vậy vì nó là thứ duy nhất trong lớp tồn tại lai nhất suốt bao thế hệ học sinh. Dù mưa lớp có bị dột, cửa bị bão phá tung thì những chiếc bàn kiên cố vẫn nằm ở đó.
Thoáng chốc, chúng tôi đã được đến ngôi trường mới, khang trang có bảng fog, phấn màu, tường ve màu, bàn ghế cũng mới bóng bằng gỗ ép, bóng lì. Dù gắn bó với những thiết bị hiện đại, những chiếc bàn đẹp hơn nhưng chắc chắn chúng tôi không thể quên những chiếc bàn “Anh hùng chiến” mà chúng tôi vẫn luôn tự hào có một lớp học như thế!
3. Bài tham khảo 3
Nếu nhắc đến những người bạn đồng hành khi chúng ta học ở trường thì không thể nhắc đến một người bạn vô cùng quan trọng và thân thiết ở trường của mỗi chúng ta, đó chính là chiếc bàn học.
Do được nhà nước hỗ trợ nên trường của em bàn ghế đều được trang bị khá mới và hiện đại. Chiếc bàn ở lớp của em có chiều cao và rộng đúng chuẩn dành cho học sinh tiểu học. Mặt bàn được làm bằng gỗ ép rất mịn và đẹp. Trên mặt bàn người ta còn thiết kế một hốc nhỏ để đựng một vài cái bút cho khỏi lăn xuống đất khi em đặt bút lên bàn. Mặt bàn được lắp hơi dốc xuống để cho em có thể thoải mái nhất khi ngồi học.
Phía dưới mặt bàn là một chiếc ngăn bàn được làm bằng nhựa cứng, trong ngăn bàn có các rãnh nhỏ mấp mô để khi để sách vở vào ngăn bàn thi sách vở khó có thể bị trơn và rơi ra. Ở hai bên của ngăn bàn, người ta có gắn hai chiếc móc làm bằng kim loại. Hai chiếc móc này là dùng để cho em treo cặp khi đến lớp cho gọn gàng, ngoài ra em có thể treo mũ hoặc các vật dụng khác. Bàn của em gồm có bốn chân rất chắc chắn được làm bằng kim loại cứng. Chân bàn được sơn màu hơi xám trông rất trang nhã. Bốn chân bàn được gắn bốn miếng cao su, có lẽ là bốn miếng cao su này giúp cho bàn ít trơn trượt khi em ngồi học và giúp hạn chế sự cọ sát với sàn nhà khi chúng em di chuyển bàn ghế.
Mỗi tiết sinh hoạt cuối tuần, cô giáo đều nhắc nhở chúng em giữ gìn tốt bàn ghế, tránh việc khắc lên mặt bàn và ngồi lên bàn. Cả lớp em đều rất nghe lời cô giáo và luôn cố gắng giữ cho các ‘bạn bàn’ của chúng em luôn mới. Em rất quí chiếc bàn học ở lớp này vì chiếc bàn học đã cùng em có rất nhiều kỉ niệm qua những năm tiểu học đáng yêu.
Theo Tapchivanhoc.com