Hãy tả cây đào ngày Tết
Bài làm
Lại một ngày học nữa trôi qua. Tôi đứng ở ga tàu điện ngầm Stanford với một chút lo âu, căng thẳng. Tôi vừa hoàn thành môn thi cuối cùng của học kì. Tôi thở dài… Bỗng, tiếng chuông chiều đổ đúng bốn giờ. Tôi chợt giật mình nhớ ra bây giờ đang là giao thừa ở quê nhà. Tôi nhận được tin nhắn của em trai gửi kèm bức ảnh cả nhà đang đứng bên cây đào nở hoa rực rỡ.
Đã hai cái Tết tôi không thể về quê để sum vầy bên gia đình. Năm nay, lịch học dày đặc và những kì thi nối tiếp nhau một lần nữa giữ chân tôi ở lại đây, trong khi bố, mẹ, em, cô, bác tôi ở nhà và cả chú tôi đang làm việc ở Pháp cũng dứt bỏ mọi công việc để bên nhau ngày Tết, bên bánh chưng xanh, cây đào bích. Tôi lặng ngồi xuống ghế đá…
Còn nhớ, cứ vào giữa tháng tám âm lịch, bố tôi lại tỉ mẩn dùng dao sắc cắt bỏ một khoanh vỏ thân ở dưới chỗ phân cành trên thân cây đào trồng trước sân rồi cẩn trọng buộc túi nilon che kín vết thương lại. Và đến tháng 11, âm lịch, bố tôi lại kì công tuốt lá đào bằng đôi bàn tay khô, gân guốc, một cách thật nhẹ nhàng. Và thường năm nào cũng vậy, đào nhà tôi sẽ nở bừng đúng dịp Tết Nguyên đán.
Gốc đào nâu thẫm, xù xì, sần sùi, mốc thếch, đen xám bám chắc vào bầu đất. Những cành cây đan xen nhau, uốn lên, lượn xuống trông chẳng khác nào một con rồng thật quý phái, cao sang. Trên những cành to, cành nhỏ, cành khẳng khiu điểm xuyết những chấm nụ nhỏ li ti. Loáng thoáng những nõn lá xanh tươi mỡ màng nhỏ và sắc tựa chiếc bè đầy răng cưa rung rinh xao, động như đánh thức những nụ hoa còn ngủ quên: “Xuân về rồi! Thức dậy đi, nụ biếc!”. Những nụ nhỏ chấm trắng phớt hồng với một lớp tơ mỏng xung quanh còn mọc sát trên cành như e ấp khẽ hé cười. Chúng, với từng đầu nhọn màu xanh non, đã tung ra nở rộ mà phô trương cái vẻ đẹp thanh cao. Cánh đào phơn phớt hồng tựa má của những cô con gái lần đầu biết ngượng ngùng, xấu hổ. Những cánh hoa mịn xếp chồng lên nhau. Nhụy hoa dài, trắng tinh khôi với những chấm vàng nhỏ tí ở đầu – màu vàng của niềm tin, phú quý. Mỗi bông hoa là một cây nến và cả cây đào là một bó đuốc hồng tươi. Ai mà biết được dưới lớp vỏ sần sùi cũ kĩ kia là dòng nhựa sống dạt dào mà cây mẹ đã chắt chiu để dành tặng cho hoa vẻ đẹp rạng ngời.
Đúng sớm 30 Tết, cả nhà tôi sẽ cùng trang trí những câu đối, phong bao lì xì và những lời chúc tốt đẹp lên cây. Khi từng cánh đào e ấp đã khoe cánh mỏng rung rinh dưới những hạt mưa tơ đầu tiên.
Không như hoa mai rực rỡ, kiêu kì mang màu của nắng phương Nam, đào mang vẻ đẹp giản dị, dịu dàng, kín đáo đầy e ấp. Sự khác biệt đó đã khiến hoa đào, cùng với bánh chưng xanh, câu đối đỏ tạo nên hương vị đầm ấm cho những ngày Tết nơi xứ Bắc.
Tôi bấm máy lên gọi điện về nhà. Giọng bố thì trầm, giọng mẹ thì ấm, giọng em thì trong. Nước mắt tôi chầm chậm lăn trên má. Nồi bánh chưng sôi bùng bục chiều cuối năm, bữa cơm tất niên bên những người thân yêu và cây đào bừng sắc trong gió xuân… Chao ôi là nhớ!
Năm sau, nhất định tôi sẽ trở về!