Sử thi là một thể loại nằm trong mạch ngầm văn học dân gian của dân tộc ta. Đã có rất nhiều bộ sử thi ra đời:”Đẻ đất đẻ nước” (Mường),”Ẩm ệt luông” (Thái),”Cây nêu thần” (Mnông),… Nhưng được biết đến rộng rãi hơn hẳn là sử thi “Đăm Săn” – sử thi Tây Nguyên đậm chất tráng ca ca ngợi vẻ đẹp của người anh hùng Đăm Săn. Trong chương trình học của sách giáo khoa ngữ văn 10, các bạn sẽ được giới thiệu đến với đoạn trích “Chiến thắng Mtao Mxây” – một trong những phân cảnh hay nhất của sử thi đã làm nổi bật sức mạnh của người anh hùng Đăm Săn – biểu tượng của buôn làng Tây Nguyên.
Bài viết dưới đây theo yêu cầu đóng vai nhân vật chính Đăm Săn để kể lại chiến thắng Mtao Mxây. Để làm được bài viết này, các bạn cần chuyển đổi ngôi kể sang ngôi thứ nhất, đồng thời kể chuyện theo mạch diễn biến tâm trạng của nhân vật Đăm Săn, tuyệt đối không được sử dụng giọng tự sự khách quan mà phải mang tính chủ quan của nhân vật Đăm Săn.
BÀI VĂN MẪU ĐÓNG VAI ĐĂM SĂN KỂ LẠI CHIẾN THẮNG MTAO MXÂY LỚP 10
Từ xưa, tên tù trưởng Sắt Mtao Mxây đã nổi tiếng giàu có nhất vùng. Ỷ lại vào quyền hành to lớn mà hắn tác oai tác quái, ức hiếp dân lành, phá buôn phá làng khiến nhân dân căm tức. Lần này, hắn đến cướp phá buôn làng tôi rồi còn bắt luôn Hơ Nhị – vợ tôi về làm vợ nhân lúc tôi không có nhà. Nghe tin, tôi đã đến nhà hắn để cứu nàng về nhà.
Nhà Mtao Mxây quả thực là lớn vô cùng. Đầu sàn hiên đẽo hình mặt trăng, đầu cầu thang đẽo hình chim ngói, cầu thang rộng bằng một chiếu, người nối đuôi nhau lên vẫn không sợ bị chật. Tôi cất tiếng lớn đòi hắn xuống đọ dao với tôi. Nhưng tên tù trưởng nào quả thật nhát gan! Hắn đã sợ lại còn trêu tức tôi:”Ta không xuống đâu, diêng ơi. Tay ta còn bận ôm vợ hai chúng ta ở trên nhà này cơ mà.”
Tôi thẳng thắn phản kháng luôn:”Ngươi không xuống ư? Ta sẽ lấy cái sàn hiên của ngươi ta bổ đôi, ta sẽ lấy cái cầu thang của nhà người ta chẻ ra khói lửa, ta hun cái nhà ngươi ra cho mà xem.”
Biết tính tôi từ trước đến nay nói là làm, lại sợ bị đốt nhà nên hắn khập khiễng xuống, còn cầu xin tôi đừng đâm hắn khi hắn đang xuống. Thật nực cười, tôi nói với hắn, đến cả con lợn nái, con trâu của hắn ở trong chuồng tôi còn chẳng thèm đâm nữa là.
Cuối cùng thì hắn cũng chịu xuất đầu lộ diện. Kìa kìa, khiên hắn tròn như cái đầu cú, gươm hắn óng ánh như cái cầu vồng. Thế mà cái người hắn thì lại ục ịch, mỗi bước mỗi đắn đo trông mới hèn hạ làm sao. Hắn tần ngần mãi rồi mới chịu bước xuống. Tôi mời hắn múa trước nhưng hắn lại vội vã từ chối:
– Ngươi mới là người múa trước, ơ diêng! Ta như gà làng mới mọc cựa kliê, như gà rừng mới mọc cựa êchăm, chưa ai dẫm phải mà đã mất cánh.”
Đến bây giờ thì hắn đã lộ rõ hắn là một kẻ hèn nhát đến mức nào. Hắn ví hắn giống như con gà mới mọc cựa, còn non yếu, tôi mặc kệ, cứ mời hắn múa trước. Hắn đành phải múa, nhưng trông mới hài hước làm sao! Khiên hắn lạch xạch như quả mướp khô, tôi nghe mà chán, bèn hỏi hắn học miếng múa ấy ở đâu vậy. Hắn vẫn còn kiêu căng, kêu:”Có cậu, ta học cậu. Có bác, ta học bác. Có thần Rồng, ta học thần Rồng.” Tôi khiêu khích:”Thế ư, Ta thì đâu có cậu mà học cậu, đâu có bác mà học bác! Có hai ta đây, ngươi múa đi ta xem nào!” Thế mà hắn vẫn còn kiêu căng:”Thế ngươi không biết ta đây là một tướng đã quen đi đánh thiên hạ, bắt tù binh, đã quen đi xéo nát đất đai thiên hạ hay sao?” Tôi chỉ thẳng mặt hắn: “Vậy ngươi xem ta đây!” Tôi rung khiên múa. Tôi vượt hết một đồi tranh, một đồi hồ lô, vun vút qua phía đông rồi vun vút qua phía tây. Thế mà Mtao Mxây còn đòi theo tôi, hắn khập khiễng theo phía đông rồi theo phía tây, vung dao chém tôi mà lại chỉ trúng cái chão cột trâu.
Tôi khiêu khích hắn, hỏi hắn sao lại đi chém cái chão cột trâu làm gì, còn kheo chân tôi hắn tính sao. Tôi múa trên cao thì gió như bão, múa dưới thấp thì gió lại như lốc, cây cối xung quanh đổ lăn lóc rồi chết rụi, đến cả quả núi, quả tranh khi tôi múa nước kiệu thì tách làm đôi hoặc bật rễ bay tung. Tôi đâm Mtao Mxây nhưng mãi hắn không chết, bởi người hắn được bao bởi một tấm giáp sắt. Tôi thấm mệt nên thiếp đi, gặp ông trời. Tôi reo lên:”Ối chao, chết mất thôi ông ơi. Cháu đâm mãi mà hắn không chết”. Ông bày tôi cách lấy cái chày mòn ném vào vành tai hắn. Vừa chợt tỉnh, tôi bèn cầm cái chày mòn ném trúng vào vành tai hắn. Lập tức cái giáp của hắn rơi loảng xoảng. Hắn tháo chạy, tôi chặn đánh. Tôi phá tan chuồng lợn, chuồng trâu nhà hắn, cuối cùng, hắn lăn quay ra đất chịu chết.
Hắn van xin tôi:”Ơ diêng, để ta cầu phúc cho diêng một trâu! Ta cho diêng thêm một voi” Tôi quả quyết từ chối, cắt đầu hắn về đem bêu ngoài chợ, hỏi tôi tớ trong buôn làng của hắn có bằng lòng đi theo tôi không. Họ bằng lòng, tôi hô hào rồi mang cả buôn làng về, đông như bầy cà tong, đặc như bầy thiêu thân, ùn ùn như kiến như mối. Bà con mở tiệc rượu ăn suốt đêm, suốt cả mùa khô. Cho đến khi rượu đã nhạt, ché đã phai, ai ở đâu về đấy, khách mới lần lượt dắt nhau ra về.
Nguồn Internet