Gia đình luôn là bến đỗ bình an, luôn là nơi ta trao đi và nhận lại nhiều yêu thương nhất. Và trong chương trình lớp 5, chúng ta sẽ bắt gặp những đề bài yêu cầu miêu tả người thân trong gia đình, trong đó có dạng bài tả em trai. Ở dạng đề này, các bạn phải giới thiệu được tuổi tác, ngoại hình và tính cách của em trai. Dưới đây là những bài văn mẫu giúp các bạn tham khảo và tìm ra cách làm tốt nhất. Chúc các bạn may mắn.
BÀI VĂN MẪU SỐ 1 TẢ EM TRAI CỦA EM
Trong gia đình, em luôn là người được nhận nhiều tình yêu thương nhất từ ông bà, bố mẹ. Nhưng từ khi em có thêm môt cậu em trai, em đã từng rất buồn vì tình cảm của mọi người dường như đã được san sẻ bớt nhưng càng ngày em càng yêu hơn cậu em trai mà mình đã từng đem lòng ghen tỵ ấy.
Em trai em năm nay lên tám tuổi, khi sinh ra cả nhà đã lựa chọn tên cho nhóc rất kĩ càng và quyết định đặt tên nhóc là Phú. Nhóc có một nước da trắng và mềm, em rất thích bẹo má nhóc vì nó mềm mại và mũm mĩm vô cùng. Đôi mắt của thằng bé đen láy, chiếc mũi nhỏ nhắn và dễ thương vô cùngNhóc còn có một chiêc răng khểnh cùng hai má núm đồng tiền nhìn rất duyên, mỗi lần nhóc cười rộ lên nhìn dễ thương vô cùng. Nó được mẹ cắt cho mái tóc nấm rất đáng yêu, nhiều khi mọi người hay trêu rằng nó còn xinh hơn cả con gái làm thằng bé ngượng chín cả lên nhìn yêu vô cùng. Phú hay mặc chiếc áo phông màu đen trắng có in hình khủng long bên ngực trái và đây là chiếc áo nhóc vô cùng yêu thích đi kèm chiếc quần ngắn và đôi dép màu xanh đậm. Thằng bé ăn mặc rất giản dị, nhiều khi mẹ muốn mua quần áo mới cho nhóc mà nhóc cứ chối phăng đi và nói rằng những bộ quần áo cũ vẫn còn dùng được. Tuy nhóc là em út, rất được chiều chuộng nhưng em lại nhận thức được những điều đúng đắn từ rất nhỏ, không vì được mọi người nuông chiều mà sinh hư, còn nhỏ mà lại rất hiểu biết, rất nghe lời cha mẹ và ông bà. Bởi vậy mà mọi người rất yêu quý em và em thì ngày càng thương hơn cậu em trai đáng yêu của mình.
Phú là một đứa bé chăm chỉ, rất thích tìm tòi, khám phá. Thằng bé rất hiền lành, ngoan ngoãn. Ở lớp cũng như ở nhà, nhóc rất chăm chỉ, cố gắng và luôn nhận được lời khen từ gia đình cũng như bạn bè, thầy cô. Bởi vậy, em vẫn luôn lấy Phú làm một nguồn động lực để có thể cố gắng hơn trong học tập mỗi ngày.
Vậy đấy, có em trai tuy rằng em không còn được chiều chuộng như trước nhưng em lại càng thấy vui hơn khi mình đã được làm chị, khi có một cậu em trai dễ thương như Phú. Em luôn tự nhủ rằng sẽ cố gắng trở thành một người chị tốt, là một tấm gương sáng để cho em trai có thể noi theo.
BÀI VĂN MẪU SỐ 2 TẢ ANH TRAI CỦA EM
Em luôn thấy mình là một người may mắn bởi có một người anh trai yêu thương và chiều chuộng em gái hết mực. Anh là một người con hiếu thảo và là anh trai số một trong lòng em.
Anh trai em tên là Khánh Tú, năm nay lên lớp 12, hơn em bảy tuổi. Anh học trường chuyên của tỉnh nên em vô cùng tự hào với bạn bè về anh trai tài giỏi của mình. Ấy vậy mà, nhiều lúc anh vẫn than thở khi được mọi người khen: “Cháu không biết vì sao hồi đấy cháu đỗ được”. Thế là em lại được cơ hội trêu đùa: “Úi giời, lại khiêm tốn quá đấy anh”. Anh giống bố, mới 18 tuổi mà đã cao hơn mét bảy. Anh có nước da trắng mà mẹ hay nói là “trắng như trứng gà bóc”. Càng ra nắng, nước da anh càng hồng hào, tươi sáng khiến nhiều lúc em cũng phải ghen tị. Gương mặt dài với chiếc cằm vuông nên nhìn rất nam tính. Đôi mắt hai mí rõ ràng, to tròn và đen láy như hai hòn bi ve. Nhìn vào đôi mắt ấy em thấy ánh lên vẻ thông minh, lanh lợi. Chiếc mũi dọc dừa tạo nên nét hài hòa, thanh thoát cho gương mặt. Đôi môi đỏ, lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói, để lộ hai hàm răng trắng bóng, đều tăm tắp. Em thích nhất là đôi tai anh. Mẹ bảo tai anh là kiểu tai Phật nên sau này giàu sang, phú quý nhưng vẫn sống hòa nhã với mọi người. Em thường huých tay anh nhắc khéo: “Giàu thì không được quên em đâu đấy nhé!”. Thế là anh cốc đầu em một cái, cười lớn: “Làm con sen cho anh, chịu không?”. Điểm thú vị nữa ở anh là mái tóc xoăn nhẹ, màu cà phê. Lúc đi dự những buổi lễ quan trọng, anh cũng tập tành vuốt keo, trông ra dáng người lớn lắm.
17 tuổi, đối với cô em gái nhỏ thì anh Tú chỉ là một cậu bé nghịch ngợm và có vẻ ngốc xít. Anh hay tự tạo cho mình những thú vui mà em thường gọi là “trò con bò”. Lợi dụng vẻ ngoài dễ thương của mình, anh hay chọc quê em, nhưng nhìn biểu cảm gương mặt của anh, em không những không giận mà nhiều lúc còn cười lăn cười bò. Tuy vậy nhưng anh vẫn chiều em lắm. Anh bảo: “Có mỗi cô em gái, không chiều thì chiều ai”. Anh hay dẫn em đi chơi công viên giải trí, mua cho em những cuốn sách em thích và kèm cặp em học bài. Mẹ kể hồi em có mấy tháng, anh là người gần gũi với em cả, luôn cho em ăn và ru em ngủ. Mặc dù là con trai nhưng anh rất tâm lý, luôn lắng nghe mọi tâm sự, chia sẻ với em những niềm vui cũng như nỗi buồn. Dù ngốc xít thế nhưng chàng trai 17 tuổi đó vẫn rất nam tính. Đó là những lúc anh suy nghĩ, học bài hay chơi đàn. Anh Tú chơi nhạc cụ rất giỏi. Đàn ghi-ta, đàn pi-a-nô hay trống, anh đều chơi thạo và chơi hay. Anh dạy em chơi ghi-ta nhưng vật vã mấy tháng trời mà vẫn chưa nhớ được nốt nhạc, khiến không ít lần anh trêu: “Từ bỏ ước mơ làm nghệ sĩ đi em”. Tuy vậy, em lại trở thành “ca sĩ bất đắc dĩ” cho ông anh ham mê nghệ thuật của mình. Đối với bố mẹ, anh Tú là một người con ngoan và hiếu thảo. Vì bố mẹ bận đi làm và nhiều lúc phải công tác xa nên việc nhà đều do anh quán xuyến. Những bữa cơm hằng ngày trong gia đình đều do một tay anh chế biến.
Chỉ còn một năm học nữa là anh em phải đi học đại học, thời gian được chơi đùa cùng anh vì thế cũng hạn chế đi nhiều. Em yêu quý anh em lắm. Em hy vọng khi bước vào môi trường mới, anh vẫn giữ được những tính cách đáng yêu của mình và luôn thành công trên con đường dài rộng phía trước.
Nguồn Internet