Tưởng tượng một cái kết khác cho câu chuyện Sọ Dừa
Bài viết 1 Tưởng tượng 1 kết thúc khác cho truyện SỌ Dừa
Sáng hôm qua ở lớp được cô giáo kể cho nghe câu chuyện Sọ Dừa, tôi thích quá đến khi đêm về cũng nằm mơ thấy toàn bộ diễn biến câu chuyện, từ cậu bé Sọ Dừa tròn lăn lông lốc đến quan Trạng tuấn tú, thông minh và cô em út xinh đẹp, hiền lành, giỏi giang. Nhưng trong giấc mơ của tôi, tôi đã vô thức tạo cho câu chuyện một kết thúc khác
Câu chuyện bắt đầu vẫn giống như câu chuyện dược kể, người mẹ nghòe vì uống nước mưa trong gáo dừa mà hoài thai rồi sinh ra Sọ Dừa. Sọ Dừa thương mẹ, xin đi ở cho nhà phú ông. Một ngày đem cơm cho Sọ Dừa đang đi chăn bò, cô út đã nhạn ra Sọ Dừa không phải người bình thường. Ngay sau đó, Sọ Dừa xin mẹ sang nhà phú ông dạm hỏi, 2 người chị khinh thường không đồng ý, riêng cô em lại bẽn lẽn gật đầu. Trong đám cưới, không ai thấy Sọ Dừa xấu xí nữa, chỉ thấy một chàng trai đẹp đẽ, khôi ngô đứng bên cạnh cô út mà thôi. Không lâu sau, Sọ Dừa lên kinh ứng thí, thi đỗ Trạng Nhuyên và được vua cử đi xứ. Khi này, 2 người chị ở nhà ghen ghét với em, lập mưu kế hãm hĩa em để giành chức Bà Trạng. Bọn chúng rủ cô út ra sông, trên đường đi ân cần hỏi han:
– Cô út này, bây giờ cô đã làm Bà trạng rồi, không biết cô có còn nhớ đến hai người chị này không?
Cô gái ngại ngùng, nhẹ nhàng nói với các chị mình:
– Các chị đừng nói thế tội cho em, em làm sao quên hai chị được, chúng ta là chị em ruột thịt, lại lớn lên cùng nhau từ nhỏ, em làm sao có thể quên các chị được
– Đấy cô xem làm sao thì làm, để mà một người làm quan để cả họ được nhờ
Trò chuyện một hồi, hai người chị hết dọa nạt lại khinh miệt em mình. Đợi con thuyền đã đi đến giữa biển, hai người nháy nhau, tranh thủ lúc cô út không để ý, đẩy thật mạnh cô xuống biển rồi vội vàng bơi vào bờ. Chới với giữa mênh mông bao la biển rộng, cô út sặc nước đến ngất lịm đi. Khi tỉnh dậy, nàng thấy mình nằm trong khoang thuyền sang trọng nhưng thật lạ lẫm. Hỏi ra mới biết, nàng gặp nạn đúng lúc quan Tuần Ty đi tuần trên biển, thấy vậy mới ra tay cứu giúp. Nàng xin quan thả mình ở một ngôi làng gần đấy. Ở nơi xa lạ này, cô út ở tạm trong một ngôi chùa bỏ hoang để tạm che mưa, che nắng, hàng ngày lên rừng chặt cây ra chợ đổi bán lấy tiền mua gạo. Hai quả trứng gà nở ra một cặp gà, 1 trống, một mái, rồi chẳng mấy chốc lại đẻ thêm nhiều trứng. Cô út lấy trứng ra chợ bán, thêm chút tiền đong gạo. Một ngày kia, quan Trạng đi sư trở về, đúng lúc đi ngang ngôi làng nhỏ, tạm thời nghỉ chân ở đó. Cô út lúc này vừa gánh củi ra chợ, đúng lúc gặp kiệu của quang Trạng đi qua, chú gà trống thấy kiệu son mới gáy thật to : “Ò…ó…o…o Phải kiệu quan Trạng, rước cô tôi về”. Tiếng gáy vừa dứt, quan Trạng vội vàng cho người dừng kiệu, vợ chồng gặp nhau, mừng mừng tủi tủi không nói nên lời. Sau đó, cô út cùng quan Trạng trở về quê nhà. Về đến nơi mới nghe tin ngày hôm ấy, hai cô chị trên đường trở về đã bị cá mập tấn công, bị đắm thuyền và trở thành mồi cho cá.
Đến đây tôi choàng tỉnh dậy, nhưng trong lòng vẫn còn bồi hồi về giấc mơ của mình. Nhưng dù kết thúc như thế nào thì cũng đề ra một bài học cho con người, sống phải biết yêu thương lẫn nhau, ác giả ác báo còn ở hiền sẽ gặp lành, người tốt dù trải qua bao chông gai cuối cùng cũng sẽ đoàn tụ, hạnh phúc.
BÀI VĂN MẪU SỐ 2: Tưởng tượng 1 cái kết khác cho câu chuyện Sọ Dừa
Đồng hồ đã điểm mười hai giờ. Tôi vẫn ngồi bên bàn học bài để chuẩn bị cho kì thi sắp tới gần. Những bài toán phức tạp, những bài văn khó phân tích làm tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ của mình, tôi lại được chứng kiến câu chuyện “Sọ Dừa” nhưng lại có một cái kết khác mà tôi chưa từng đọc.
Cuộc đời của chàng Sọ Dừa vẫn trôi qua với những khó khăn. Mẹ chàng sinh ra chàng không được lành lặn như bao người khác, không có cả chân lẫn tay. Thế nhưng thương con, bà vẫn nuôi chàng lớn. Ngày ngày, bà đi làm cho một phú ông trong làng, mỗi ngày để dành cho chàng một nắm xôi. Đến tuổi trưởng thành, Sọ Dừa xin đi chăn trâu cho phú ông. Sọ Dừa chăn rất giỏi, con nào con nấy đều béo tốt. Mỗi ngày, ba cô gái của phú ông thay phiên mang cơm đến cho chàng. Hai người chị thì ghét bỏ chàng nhưng cô con gái út vẫn đối xử tốt với chàng. Cho đến một ngày cô con gái út phát hiện ra Sọ Dừa không phải người trần, là một chàng trai tuấn tú và nàng đem lòng yêu chàng, luôn giấu mang đồ ăn ngon cho chàng. Sọ Dừa tới tuổi lấy vợ thì bảo mẹ đi hỏi cưới con gái của phú ông. Phú ông thách cưới nhiều vật giá trị nhưng cuối cùng Sọ Dừa vẫn có thể chuẩn bị đầy đủ. Trong khi hai cô chị khinh thường thì cô con gái út lại đồng ý. Trong lễ cưới tưng bừng, cô em gái xuất hiện bên cạnh một chàng trai tuấn tú. Đó chính là Sọ Dừa.
Sọ Dừa chăm chỉ học tập và đỗ Trạng nguyên. Sau lần về quê tang mẹ, chàng được nhà vua cử đi sứ. Hai cô chị ghen ghét với em đã lập mưu hãm hại để thay thế. Trong lần đi chơi, họ đẩy em xuống sông nhưng may mắn thay nhờ có ba vật chồng dặn luôn mang kĩ trên người, cô đã thoát nạn nhưng bị kẹt lại trên đảo hoang. Ngày ngày, cô bắt cá để ăn, quả trứng mang trên người nở thành gà cùng bầu bạn. Thuyền Sọ Dừa đi sứ trở về đi qua đảo, nghe được tiếng gà báo hiệu đã cứu được vợ. Khi trở về, hai cô chị thấy em vẫn an toàn sợ hãi trốn đi biệt tích.
Vợ chồng Sọ Dừa sống hạnh phúc bên nhau. Sọ Dừa trở thành một vị quan tài giỏi, thanh liêm, luôn giúp đỡ người dân nghèo khổ được triều đình và nhân dân tin tưởng, quý mến. Trong một chuyến đi hỗ trợ người dân vùng bệnh dịch, vợ chồng Sọ Dừa gặp được hai khất cái có dáng vẻ rất quen thuộc trong những người dân mắc bệnh. Bộ quần áo cũ kĩ, vá chằng chịt, làn da vì bị bệnh mà xanh xao, nổi mụn mủ. Vợ Sọ Dừa nhận ra đó là hai chị của mình, vội vã chạy đến gần hỏi thăm. Đôi mắt xúc động mà rướm nước mắt, giọng nghẹn ngào:
– Chị ơi, sao chị lại ở đây? Em đây, em út của các chị đây. Hai chị có biết em tìm chị lâu lắm rồi không?
Hai cô chị nhìn thấy em còn đối xử tốt với mình như vậy sau mọi chuyện vừa xúc động vừa hối hận:
– Em à, bọn chị còn mặt mũi nào để gặp em nữa. Lúc trước vì ham mê vinh quang phú quý trước mắt mà hại em như thế. Mấy năm nay, bọn chị sống vất vả bên ngoài. Bây giờ chị bị bệnh như vậy, cũng biết mình không duy trì được bao lâu, chị mới hiểu ra rằng tiền tài chẳng là gì nếu không có người thân ở bên cạnh, lúc ốm đau bệnh tật chỉ cô đơn côi cút. Thôi em cứ kệ bọn chị ở nơi này để trả giá cho lỗi lầm của mình.
– Sao chị lại nói như vậy. chuyện cũ đã qua rồi thì cứ cho nó qua đi. Bây giờ có vợ chồng em ở đây, chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho chị.- Sọ Dừa thấy thế cũng khuyên nhủ.
Ba chị em khóc lóc hồi lâu rồi mới ra về. Với trí thông minh, sự thương xót cho nhân dân, Sọ Dừa đã đẩy lùi được cơn bệnh dịch. Hai người chị cũng được chữa khỏi bệnh, trở về quê cũ với sự chào đón nồng hậu của dân làng. Cả gia đình được đoàn tụ, giúp đỡ lẫn nhau, sống hạnh phúc qua năm tháng.
Tôi đang chìm đắm trong giấc mơ thì mẹ lay tôi dậy nhắc vào giường nghỉ ngơi. Tuy rằng đó chỉ là giấc mơ nhưng cái kết viên mãn, sự thức tỉnh của hai chị em đã làm tôi nhận ra được nhiều điều trong cuộc sống.