Đề bài: Suy nghĩ của em về truyện “Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng”
Bài làm
Kho tàng truyện cổ tích, truyện ngụ ngôn dân gian Việt Nam vô cùng phong phú. Nó thể hiện tâm tư tình cảm của cha ông ta dành cho con cháu mình. Nó là những bài học sâu sắc mà người thời xưa muốn răn dạy con cháu mình trong tương lai
Truyện ngụ ngôn “Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng” là một câu chuyện dí dỏm, nhưng sâu sắc xoay quanh những bộ phận trên cơ thể con người. Mỗi bộ phận một chức năng riêng biệt ai cũng phải làm việc cùng đoàn kết với nhau thì cơ thể con người mới có thể tồn tại được. Nhưng vì một chút ích kỷ, sự ghen ghét, đố kị lẫn nhau mà các bộ phận này đã không làm việc của mình dẫn tới hậu quả đáng buồn
Câu chuyện được bắt đầu vào một ngày đẹp trời khi các bộ phận họp nhau lại. Bộ phận Chân, Tay trên cơ cho rằng: “mình quá vất vả lúc nào cũng phải làm việc nặng nhọc khổ sai, mà chẳng mấy khi được nghỉ ngơi”.
Tai, Mắt cũng cho rằng mình suốt ngày phải nghe ngóng, nhìn xung quanh rồi làm việc liên tục mà chẳng được lợi ích gì. Tất cả đều cảm thấy mình làm việc vất vả chỉ nhằm mục đích cho lão Mồm hưởng thụ. Lão chẳng phải làm gì chỉ việc ăn, hưởng những món ngon vật lạ trên đời. Cái gì cũng vào Mồm cả.
Nghĩ thế nên Chân, Tay, Tai, Mắt quyết định đình chỉ không làm việc nữa, xem lão Mồm lấy gì mà ăn, không cho lão hưởng thụ sung sướng trên thành quả sức lao động của chúng ta nữa.
Dù lão Mồm cho giải thích rằng việc lão nhai thức ăn là một hình thức làm việc chứ chẳng sung sướng gì. Nếu các bộ phận khác không làm việc thì không có thức ăn nuôi cơ thể các bộ đều chịu ảnh hưởng.
Nhưng sự đố kỵ của các bộ phận khác quá lớn khiến chúng không nhìn ra hậu quả Chân, Tay, Tai, Mắt không làm việc, khiến lão Mồm không có thức ăn. Cơ thể ngày càng yếu ớt, Chân, Tay bủn rủn đứng không nổi, Tay không nhúc nhích được. Tai thì ù đi không nghe thấy cái gì nữa, Mắt bị mờ không rõ đường, không còn tinh anh, nhanh nhẹn nữa.
Cơ thể ngày càng suy yếu. Nghĩ vậy một người mới lên tiếng rằng này các bạn ơi, các cô ơi, nếu chúng ta không làm việc. Chúng ta không tạo ra thức ăn cho lão Mồm hoạt động thì chính chúng ta sẽ bị chết.
Lão Mồm cứ tưởng sướng hóa ra không phải vậy việc lão nhai thức ăn chính là làm việc nuôi cơ thể, nuôi Chân, Tay, Tai, Mắt chúng ta. Nào hãy dậy hết cả đi, đi làm việc thôi nếu không chúng ta sẽ chết thật đấy.
Nghĩ vậy những bộ phận khác đều cố gắng hoạt động trở lại, chúng vui vẻ làm việc không còn đố kỵ ghen ghét với lão Mồm nữa. Vì chúng đã hiểu lão Mồm cũng chẳng sung sướng, lão cũng phải làm việc.
Việc lão nhai thức ăn chính là nuôi sống các bộ phận khác trên cơ thể con người nếu lão không nhai, không làm việc nữa thì các bộ phận khác sẽ chết dần. Thông qua câu truyện ngụ ngôn này người xưa muốn nói tới sức mạnh của sự đoàn kết gắn bó.