Kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em với người…
Hướng dẫn
Ngày giỗ bà năm nay, ba đã mang chiếc áo ngày xưa bà may cho tôi để nhắc lại những kỉ niệm về người bà mà chúng tôi hằng kính yêu. Nhìn chiếc áo đã ngã màu, khóe mắt tôi chợt cay cay. Lúc ấy, trong đầu tôi không có ý nghĩ gì khác ngoài hình ảnh người bà và kỉ niệm mà tôi có thể gọi tên là chiếc áo của bà.
Tôi còn nhớ như in cái dáng lom khom của bà ngoại mỗi khi tưới rau, bắt sâu ngoài vườn. Mái tóc bà đã bạc gần hết, mỗi ngày cứ rụng đi một ít khi bà chải đầu. Tôi sống cùng ba mẹ ở thành phố, còn bà tôi ở quê cùng cậu mợ. Thỉnh thoảng tôi về quê thăm bà hoặc bà lên thăm tôi. Mỗi lần như lên đây, bà mang rất nhiều trái cây vườn nhà và rau bà trồng cho mẹ tôi. Có con gà, con vịt mập mạp bà cũng mang lên để dành phần cho cháu. Lần đó tôi vừa vào lớp 1, mẹ tôi mua cho tôi nhiều tập vở mới, ba tôi thì thưởng cho tôi chiếc đồng hồ báo thức xinh xắn, các cô chú bên nội dẫn tôi vào siêu thị mua những bộ đồng phục mới toanh cho tôi. Tôi đã đem những thứ đó khoe với bà trong lần về thăm bà trước khi khai giảng. Bà tôi mỉm cười rồi im lặng. Tối hôm đó và những hôm sau nữa bà không còn kể chuyện cho tôi nghe, tôi thấy bà cặm cụi bên ánh đèn. Tôi mê ngủ nên chỉ nằm xuống là ngủ một giấc đến sáng không để tâm bà thức làm gì.
Trước khi tôi lên thành phố, bà đem khoe với mọi người là đã may xong chiếc áo cho tôi. Lúc ấy bà rất vui và trao cho tôi chiếc áo, bà còn dặn dò tôi phải chăm học, ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ. Tôi thấy tóc bạc bỗng bạc hơn, mắt bà thâm quầng vì thức mấy đêm may cho tôi chiếc áo. Vậy mà khi lên thành phố tôi quên đi chiếc áo mà bà tặng, tôi chỉ thích những bộ áo mới của tôi. Hôm đó, trời mưa suốt mấy ngày, những bộ quần áo đi học của tôi đều ướt hết. Mẹ mang chiếc áo bà may cho tôi mặc. Vừa mặc vào người tôi đã khóc lóc và đòi mẹ cởi ra. Một chiếc áo trắng đã ngã màu lại thêu một bông hoa màu đỏ trên ngực. Lúc đó sao tôi lại nghĩ chiếc áo ấy thật quê mùa, tôi sợ các bạn sẽ cười chọc tôi khi tôi mặc đi học. Tôi còn dọa mẹ sẽ nghỉ học nếu mẹ bắt tôi mặc chiếc áo ấy. Mẹ tôi đã rất buồn khi tôi không ngoan. Tối hôm đó, mẹ gọi tôi lại và kể cho tôi nghe chuyện bà đã thức mấy đêm may từng đường kim. Vì bà không có nhiều tiền để mua những bộ quần áo mới cho tôi nên bà đã cắt chiếc áo bà ba của ông tặng cho bà để may lại thành chiếc áo đi học tặng tôi. Tôi đâu biết rằng vì thức đêm nên bà bị bệnh. Tôi khóc rất nhiều khi hiểu mọi chuyện, tôi cũng trách bản thân đã không quý trọng món quà của bà. Từ hôm đó, tôi xem chiếc áo như báu vật của mình, khi tôi lớn lên không mặc vừa nữa tôi vẫn cất giữ cẩn thận.
Dù bây giờ bà không còn bên cạnh tôi nữa nhưng tôi vẫn nhớ mãi tình yêu thương mà bà dành cho tôi. Tôi sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ lòng mong đợi của bà. Cằm chiếc áo trên tay tôi ao ước bà sống lại để ngắm tôi mặc chiếc áo này, tôi sẽ nói tôi thương bà rất nhiều.