Đề bài: Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của anh chị về tình cảm gia đình hoặc tình bạn, tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất
Đông đến, lại là lúc tôi mang chiếc khăn quàng cổ quý giá của mình ra ngắm nghía, nâng niu. Nó không có giá trị về tiền bạc nhưng đối với tôi lại là một vật báu vô giá mà có bao nhiêu tiền cũng chẳng thể nào mua được. Bởi trên đó, từng sợi len, từng mắt đan đều thấm đượm máu và nước mắt của bố tôi – một người bố vĩ đại đã gieo thân mình trên chiến trường bom đạn vì đất nước tươi đẹp ngày hôm nay.
Khi bố gia nhập vào quân ngũ, tôi mới chỉ là một cái thai bé bỏng còn đang nằm trong bụng mẹ. Ngày mẹ sinh bố không có ở nhà. Mình mẹ xoay sở nuôi nấng tôi qua ngày. Lớn dần lên, tôi nghe mẹ kể nhiều về bố, về một người lính đang cầm súng chiến đấu đánh lại kẻ thù. Tôi thấy thích thú nhiều hơn là nghĩ về một người bố đang phải trải qua biết bao nhiêu gian lao vất vả với nỗi nhớ nhà, nhớ người thân đang cồn cào trong tim. Tuổi thơ tôi cứ thể trôi đi qua lời kể của mẹ về bố. Đi học, thấy một số bạn được bố đón đưa, nhiều lần tôi cũng thắc mắc, nhưng mẹ lại giải thích bố con còn đang đánh giặc ngoài chiến trường, bố cầm súng và anh dũng bắn lại kẻ địch như thế này này. Mẹ cầm chiếc đũa nghiêng người tả lại tư thế của bố. Rồi mẹ lại ôm tôi vỗ về, thủ thỉ “bố sẽ về đưa con đi học, đưa mẹ con mình đi ăn một bữa nhà hàng thật ngon. Nhưng con phải chăm chỉ học hành, phải nghe lời mẹ. Bố đã dặn mẹ bảo con như thế”. Tôi lại ngoan ngoãn nằm im trong lòng mẹ. Ngày qua ngày, tôi cố gắng học, nghe lời mẹ phần vì mong được gặp bố, phần vì tôi cũng hiểu mẹ đã quá vất vả khi phải một mình nuôi tôi suốt từ khi còn bé lọt lòng.
Cả tuổi thanh xuân mẹ dành hết cho tôi. Lẽ ra, mẹ đã có bố ở bên cạnh, cùng đỡ đần cuốc những luống đất trồng rau, tưới nước, gánh gồng… Nhưng một mình mẹ đã lặng lẽ làm tất cả. Và tôi vẫn thấy trong đôi mắt mẹ luôn ánh lên niềm tin yêu, niềm hạnh phúc và có cả sự hãnh diện mỗi khi nhận được thư của bố gửi về. Có những lúc, tôi thấy mẹ ngoảnh mặt đi lấy vạt áo lau vội dòng nước mắt. Lúc ấy tôi chưa đủ khôn lớn để hiểu rằng tâm tư và sự tủi thân của một người thiếu phụ trẻ khi phải sống xa chồng đằng đẵng bao nhiêu năm. Cho đến tận bây giờ, tôi mới dần thấm thía thì khuôn mặt mẹ đã điểm vài nếp nhăn.
Rồi một ngày kia, tiếng gọi quen thuộc của bác đưa thư lại một lần nữa làm tim mẹ rung lên. Thư bố về. Nhưng than ôi! Lần này không phải là những dòng động viên như những bức thư trước nữa. Mà là tờ giấy báo tử! Trời đất như quay cuồng, mọi thứ dường như sụp đổ. Mẹ cầm tờ giấy trên tay, chẳng kịp nói lời gì đã ngã xuống. Tôi chạy vội lại đỡ mẹ rồi kêu mọi người đến cứu giúp. Bố tôi đã ra đi mãi mãi, đã bỏ lại cả thân xác và máu mình trên chiến trường xa xôi. Bao nhiêu ngày tháng chờ đợi, chờ một người chồng về đoàn tụ, chờ một người cha về chăm nuôi bù đắp cho con, chờ những tháng ngày hòa bình lập lại… Giờ đây tất cả đã chấm dứt. Tôi không thể nào thấu được nỗi đau mà mẹ đang gánh chịu. Chỉ thấy đêm nào mẹ cũng khóc. Mẹ gầy đi trông thấy. Mãi sau này, khi bình tâm lại được rồi, mẹ mới bỏ một chiếc hộp gỗ cũ kỹ ra đưa cho tôi và nói “Quà của bố gửi con, con mở ra đi”. Tôi ngập ngừng “Nhưng bố đã…”. Chưa để tôi nói dứt lời, mẹ đã vội vàng ôm chặt tôi vào lòng. Và hình như nước mắt mẹ lại rơi, nhỏ xuống ướt vai tôi. Tôi ước gì mình lớn thêm chút nữa, để bờ vai vững chắc hơn chút nữa, để gánh lấy cho mẹ bớt những nhọc nhằn, những đau thương. Tôi run run mở chiếc hộp, một chiếc khăn len còn đang đang dở cùng với một cuốn sổ nhỏ. Lật trang đầu tiên, nước mắt tôi đã ngấn lệ làm nhòe đi dòng chữ “Gửi con gái thân yêu của bố!”. Người bố tôi chưa từng được gặp mặt, cũng chưa từng được bàn tay ấm áp yêu thương ấy bế bồng, nhưng sao tim tôi thắt lại. Một sự tủi hờn dâng tràn trên khóe mắt. Tôi lật giở tiếp những trang sau, bố viết: “Bố phải đi xa. Bố xin lỗi vì bố không thể bế bồng con, cũng không thể đưa đón con đi học mỗi ngày. Bố cũng không biết bao giờ mới có thể trở về gặp con nhưng trong lòng bố lúc nào cũng nhớ và yêu con nhiều lắm. Nghe mẹ kể con gái của bố giỏi lắm phải không. Bố thật hạnh phúc vì biết rằng bố có một người con gái đang tồn tại trên đời. Ở nơi này, chỉ có đạn bom và khói lửa, bố không dám hứa khi nào sẽ về với con, nhưng bố hứa dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, bố cũng sẽ quyết chiến đấu đến cùng để con và mọi người được bình yên. Mỗi ngày có thời gian rảnh rỗi, bố sẽ tận dụng để tự tay mình đan cho con gái một chiếc khăn len. Cũng không biết bao giờ mới xong nữa. Nhưng từng sợi len, từng mũi đan sẽ là từng vòng tay mà bố dành cho con, con gái yêu nhận lấy nhé…”. Tôi chìm mình vào từng dòng chữ của bố. Chiếc khăn len còn chưa được hoàn thành mà bố đã ra đi.
Năm tháng qua, tôi vẫn chưa một lần được gặp bố. Và mãi mãi sẽ chẳng bao giờ được gặp bố nữa. Nhưng mỗi lần ôm chiếc khăn trong lòng, tôi lại cảm nhận được như hơi thở ấm áp của bố đang ấp ủ, đang dưỡng nuôi tâm hồn tôi. Và có lẽ là vậy thật. Bởi tôi tin vào tình yêu và tình thương vô vàn của bố. Bố đã hi sinh cả cuộc đời cho đất nước, cho tôi, cho mẹ, cho tất cả mọi người.
Nguồn: Tài liệu văn mẫu