Đề bài: Kể Lại Bài Thơ Đêm Nay Bác Không Ngủ Bằng Văn Xuôi
Bài Làm
Vào mùa thu năm 1950, Đảng ta và Chính phủ quyết định định mở chiến dịch Cao – Bắc – Lạng (còn gọi là chiến dịch Biên giới) nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở đường liên lạc giữa nước ta với các nước anh em như Trung Quốc, Liên Xô. Quân ta chuẩn bị lực lượng tương đối kĩ, có sự phối hợp chặt chẽ trên các chiến trường để giành thắng lợi.
Trước khi chiến dịch mở màn, Bác đến thăm một đơn vị bộ đội và nghỉ lại nơi trú quân. Đêm mưa, trời lạnh, chiến sĩ ngủ quây quần bên Bác. Riêng Bác thì lại không ngủ. Bác ngồi bên đống lửa, hai tay bó gối, đôi mắt trầm ngâm, những vết nhăn như sâu hơn trên vầng trán rộng. Đăm chiêu nhìn những thanh củi cháy rực rỡ mà lòng vẫn còn canh cánh nỗi lo, làm thế nào để đất nước sớm giành được độc lập, để nhân dân có được một cuộc sống ấm no, hạnh phúc theo đúng nghĩa, để cả đất nước đi lên theo định hướng xã hội chủ nghĩa.
Đêm đã về khuya, cảnh rừng đêm bắt đầu chìm trong bóng tối, mọi vật trở nên yên tĩnh, chỉ một tiếng lá rơi cũng làm xao động cả rừng. Thỉnh thoảng văng vẳng đâu đó tiếng vỗ cánh của loài chim ăn đêm hay tiếng mưa rơi tí tách trên mái lán. Những chiến sĩ đang ngủ say sau một ngày hành quân vất vả, mọi người chìm dần vào giấc ngủ đêm. Chỉ có Bác – người Cha già kính yêu của quân đội và nhân dân Việt Nam vẫn đang còn thức. Bác khơi cho bếp lửa cháy bùng lên, hơi ấm tỏa khắp căn lều dã chiến. Rồi Bác đi dém chăn cho từng chiến sĩ. Bác coi trọng giấc ngủ của bộ đội nên nhón chân rất nhẹ nhàng, cố gắng không gây ra tiếng động. Bác ân cần săn sóc các chiến sĩ, không khác gì bà mẹ hiền thương yêu lo lắng cho đàn con. Bác không ngủ – đáng ra Bác mới là người cần được nghỉ ngơi nhất thì lại ngược lại, Bác đang chăm chút cho những người con của mình, mà không màng đến sức khỏe của mình.
Dõi theo từng cử chỉ của Bác mà trong lòng mỗi người đều trào lên tình cảm yêu thương và biết ơn Bác vô hạn. Ánh lửa bập bùng in bóng Bác trên bức vách. Tình thương của Bác đã sưởi ấm trái tim chiến sĩ trước giờ ra trận, và cũng chỉ cần có thế là nguồn động lực tốt nhất để tiếp sức cho các chiến sỹ. Tôi cảm thấy mình như được che chở trong tình thương bao la, nồng đượm ấy. Lòng tôi bồi hồi, rưng rưng một niềm xúc động. Tôi thì thầm hỏi nhỏ:
– Thưa Bác, sao Bác chưa ngủ ạ? Bác có lạnh lắm không?
Bác không trả lời câu hỏi của tôi mà ân cần khuyên nhủ:
– Chú cứ việc ngủ ngon, để lấy sức ngày mai đánh giặc!
Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt mà lòng vẫn thấp thỏm không yên. Những chiến sĩ trẻ chúng tôi sức dài vai rộng, còn Bác vừa yếu lại vừa cao tuổi, ai lại người già chăm cho người trẻ như vậy. Nhưng nghe lời Bác, tôi lại nằm yên.
Thời gian âm thầm trôi qua, trời đang chuyển dần về sáng. Lần thứ ba thức dậy, tôi giật mình thấy Bác vẫn ngồi im như pho tượng, đôi mắt trĩu nặng suy tư đăm đăm nhìn ngọn lửa hồng. Không thể đành lòng, tôi bèn lên tiếng:
– Thưa Bác! Cháu xin Bác, Bác hãy chợp mắt một chút cho khỏe ạ!
Bác cất giọng trầm ấm bảo tôi:
Cháu đừng bận tâm! Bác không thể yên lòng mà ngủ. Trời thì mưa lạnh thế này, dân công ngủ ngoài rừng, tránh sao cho khỏi ướt?! Bác nóng ruột lắm, chỉ mong trời mau sáng!
Nghe Bác nói, tôi càng thấu hiểu được tình yêu vô bờ bến của Bác đối với dân với nước. Đối với Bác, chỉ cần một người dân còn khổ thì Bác cũng thể yên tâm nghỉ ngơi. Bác luôn suy nghĩ làm thế nào đó để không còn người dân nào phải khổ nữa. Tình yêu của Bác lớn lao đến vậy, tình yêu ấy đã bao trùm lên cả đất nước, cả dân tộc.
Hạnh phúc và tự hào biết bao khi được làm người chiến sĩ chiến, đứng dưới ngọn cờ vinh quang của Đảng, của Bác. Bác đã khơi dậy trong lòng tất cả những người dân và cả những người chiến sỹ tình đồng đội, tình giai cấp đẹp đẽ và cao quý. Đêm hôm đó, Bác không ngủ, tôi cũng không ngủ và giữa Bác cháu tôi còn cả ngọn lửa rực cháy, như muốn sưởi ấm cho căn phòng, cho lòng người và cho cả cánh rừng còn bao trùm bởi màn đêm thanh vắng.