Dàn ý kể về một chuyện vui sinh hoạt chi tiết đầy đủ

Cuộc sống dù có nhiều khó khăn nhưng cũng không hề thiếu những giờ phút vui vẻ. Niềm vui sống chẳng ở đâu xa mà nó ở chính những câu chuyện sinh hoạt bình dị nhưng lại cho ta nhiều kỉ niệm ý nghĩa. Đó có thể là câu chuyện về việc nhận nhầm đồ, bị lạc đường, câu chuyện về tính nhát gan,… Đó là một phần của quá khứ hạnh phúc, là những phút giây quý giá nhất mà ta chỉ có một lần trong đời cần được lưu giữ mãi về sau. Trong chương trình ngữ văn lớp bảy, các bạn có thể bắt gặp đề bài kể về một chuyện vui sinh hoạt. Bài viết cho đề bài này trước hết cần đảm bảo bố cục ba phần gồm mở bài, thân bài và kết bài. Khi triển khai chi tiết phần thân bài, các bạn cần kể lại câu chuyện một cách chi tiết, nêu rõ địa điểm thời gian và diễn biến sự việc, kết hợp giữa phương thức biểu đạt tự sự, miêu tả và cần lồng cảm xúc cá nhân vào bài viết. Nếu cảm thấy đề bài này khó khăn thì dàn ý chi tiết mà Tapchivanhoc.com giới thiệu sau đây là một gợi ý đầy đủ nhất cho các bạn. Chúc các bạn thành công!

DÀN Ý KỂ VỀ MỘT CHUYỆN VUI SINH HOẠT LỚP 7

I.Mở bài

  • Giới thiệu câu chuyện định kể

Cuộc sống sinh hoạt bình dị là thế nhưng luôn để lại cho mỗi người những câu chuyện vui khó quên. Với tôi, kỉ niệm mà tôi không thể nào quên là chuyện về tính nhát gan. Dù đã xảy ra cách đây khá lâu nhưng đến giờ tôi vẫn còn nhớ câu chuyện như in.

Xem thêm:  Tóm tắt truyện cười " Tam đại con gà" ngắn gọn nhất

II.Thân bài

a. Hoàn cảnh xảy ra sự việc

  • Câu chuyện xảy ra năm tôi học lớp bốn.
  • Đó là một buổi tối ngày hè, tôi đag cùng các bạn chơi thì được mẹ nhờ đi mua chai nước tương.
  • Ngõ nhà tôi hồi ấy chưa được lắp những cột đèn đường nên những ngách nhỏ trong ngõ cứ tối thui như hũ nút.
  • Hồi nhỏ ai cũng mong mình mạnh mẽ hơn bất cứ đứa bạn nào nên tôi cũng chẳng dám thừa nhận tính nhát gan của mình. Cứ có việc phải đi đường tối, dù sợ muốn mất mật nhưng tôi lúc nào cũng xung phong dẫn đường.
  • Đúng là “đi đêm lắm có ngày gặp ma”, hôm nay tôi đã gặp “ma” thật.

b. Diễn biến sự việc

  • Thuận lợi đi đến cửa hàng tạp hóa đầu ngõ, tôi lại phải một lần trải qua nỗi sợ ma của con đường tối để về nhà.
  • Dọc đường đi, tôi không dám ngẩng đầu lên để nhìn về phía trước mà chỉ cắm đầu cắm cổ đi về nhà, chẳng ngó ngàng gì đến xung quanh.
  • Đang đi, bỗng đằng sau lưng vang lên tiếng bước chân của ai đó. Lạ một điều là tôi đi nhanh thì tiếng bước chân ấy cũng dồn dập, tôi đi chậm lại chút thì tiếng đằng sau cũng thưa dần. Có lúc tôi đánh bạo dừng lại một chút thì tiếc bước chân ấy cũng dừng lại.
  • Trong đầu tôi lúc làm xong mấy phép thử ấy loạn thành một đoàn, đủ loại suy đoán về trộm, bắt cóc tống tiền nhưng mạnh mẽ hơn cả là ý nghĩ: thôi xong rồi, bị ma theo về nhà rồi.
  • Tôi sợ muốn mất mật, nước mắt lưng tròng sắp khóc đến nơi thì lại bị “cái gì đó sau lưng” hù dọa.
  • Không biết từ bao giờ nó đã áp sát lưng tôi, đặt một bàn tay lên vai tôi, lại khẽ thì thầm gọi: “ An à, đi đâu đấy?”. Giọng nói ấy không rõ ràng mà lại hơi khàn khàn, nghe đúng như tiếng trong phim kinh dị.
  • Lúc đấy, tôi quên cả khóc, hét ầm trời lên, đôi chân cũng khởi động như mô tơ xe máy phi thẳng về nhà. Vừa chạy, tôi vừa hét lên: “ Cứu tôi, có ma!!” làm con đường vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt lạ thường.
  • Tôi nhỏ người nhưng có được đôi chân nhanh nhẹn, “con ma” kia chắc không đuổi kịp tôi, lèo một cái tôi đã về đến nơi.
  • Chạy đến nhà thì tôi gặp lũ bạn đang đứng đợi tôi về. Chợt nghĩ chúng nó mà biết chuyện này thì tôi chả biết giấu mình đi đâu cho hết xấu hổ, tôi giả vờ như chẳng có gì xảy ra.
  • Thế nhưng tôi cũng chằng giấu được, chúng nó biết tường tận sự việc như được chứng kiến vậy. Tụi nó xúm vào trêu tôi làm tôi ngượng chín mặt. Rồi tôi cũng kể lại sự việc, chúng nó lại không sợ chứ, cứ cười tôi nhát gan mãi thôi.
  • Đến khi tôi hết ngượng, chợt tôi nhận ra lũ bạn lại thiếu đi mất một đứa. Lại là sau lưng vang lên tiếng bước chân, tôi thấy đứa bạn thiếu mất ấy đang từ nghách tôi quay trở lại.
  • Đến giờ thì tôi đã hiểu toàn bộ sự việc, thì ra chúng nó liên minh với nhau trêu tôi. Lúc ấy tôi chỉ biết cười chính mình, ngồi xổm xuống đất giấu mặt vào hai bàn tay trong tiếng cười không ngớt của bạn bè.
Xem thêm:  Cảm nhận của em về sự tích Bánh chưng, bánh giày

III.Kết bài

  • Nêu cảm nghĩ về sự việc

Đây là một kỉ niệm khó quên của tôi mỗi khi nhớ lại quá khứ thuở nhỏ. Nó đã làm nên tuổi thơ tràn ngập tiếng cười, giúp tôi có những phút vui vẻ bên bạn bè, là những khoảnh khắc mà tôi nâng niu nhất dù đã mãi xa.

Quỳnh Phạm – Tapchivanhoc.com

Nguồn Internet

Check Also

7293 1494911290065 1020 310x165 - Dàn ý kể lại buổi đầu tiên đi học chi tiết đầy đủ

Dàn ý kể lại buổi đầu tiên đi học chi tiết đầy đủ

  “ Ngày đầu tiên đi học    Mẹ dắt tay đến trường    Em …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *