Cảm xúc về mùa khai trường của em
Bài làm
Khi gió thu nhè nhẹ lướt qua, những chiếc lá vàng rời thân mẹ đi tìm nguồn cội, tôi rời xa tổ ấm thân yêu, xa vòng tay ấm áp, bình yên của gia đình để đến với thế giới mới. Dấu mốc quan trọng đó – suốt đời tôi vẫn nhớ – ngày khai trường đầu tiên của tôi.
Sáng sớm, vẫn con đường ấy, vẫn những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi, vẫn những nghệ sĩ vàng của xóm đưa tôi đến trường. Nhưng dường như hôm nay, nụ cười của những mái ngói hân hoan hơn thường lệ và khúc ca chào ngày mới của các nghệ sĩ vàng cũng vui nhộn, sôi động hẳn lên. Chỉ những đổi thay nho nhỏ cũng đủ khiến trái tim tôi rung lên một cảm xúc khác lạ. Có lẽ vì hôm ấy, tôi đến trường. Ngồi trên xe đến trường tôi đếm từng phút, từng giây, phấp phỏng chờ đợi được đặt chân đến một thế giới khác, một thế giới tôi hằng tưởng tượng và mơ ước.
Lúc đặt chân đến trước cổng trường, cũng như bao bạn bè cùng trang lứa, tôi rụt rè nấp sau lưng mẹ, không rời nữa bước. Tôi thầm nghĩ “Lúc nãy mình hớn hở lắm mà, sao bây giờ lại như thế này nhỉ?”. Như đoán được suy nghĩ của tôi, mẹ cúi xuống hôn lên gương mặt đang suy tư của tôi: “Con à, trường học chính là ngôi nhà thứ hai của con, nơi cho con mọi hành trang để con cất bước trên đường đời”. Thấy tôi ngơ ngác mẹ chốt lại một câu “Ý mẹ là trường học tuyệt lắm, con sẽ có những người bạn mới, sẽ có thầy cô thay ba mẹ thương yêu con.”. Mẹ tôi vừa dứt lời thì tiếng trống rộn rã vang lên. Lấy hết can đảm tôi bước chân qua cổng trường trong bộ đồng phục mới – bộ đồng phục màu hồng của tuổi trẻ, của niềm vui và những hứa hẹn của tương lai, mỗi sắc hồng chính là một bông hoa. Trước mắt tôi bây giờ là một ngôi trường khang trang, lộng lẫy với những tòa nhà màu xanh hòa bình điểm xuyết những đường nét màu cam vô cùng chững chạc và không kém phần quyến rủ. Một dòng chữ đập vào mắt tôi, vô thức gọi mẹ, tôi nói “mẹ ơi, chữ ấy là gì ạ?”, mẹ tôi cười “Trưng Vương school – kiến tạo tương lai, ngôi nhà mới của con đấy”. Trong khoảnh khắc ấy, tôi như nghe tiếng ngôi trường gọi tên mình. Bước vào sâu trong sân trường, một khung cảnh ồn ào, náo nhiệt, đan xen vào đó là một sự nghiêm trang, tôn kính làm tôi như hòa vào bức tranh lộng lẫy ấy. Hai hàng cây trải dài đến hết lối vào hùng dũng như các chàng vệ sĩ lực lưỡng. Và rồi tôi bỗng xao xuyến lạ thường khi nhìn thấy nhưng chùm hoa đỏ rực trên những cây lộc vừng, từng cánh hoa rơi xuống, rơi xuống nhẹ nhàng thắm đỏ cả gốc trường. Dường như không có loài cây nào có thể sáng được với vẻ đẹp khi mạnh mẽ, kiên cường, khi dịu dàng, đằm thắm ấy. Khắp sân trường đều có các đôi bạn cùng nhau vui đùa. Có bạn chơi đuổi bắt, có người chơi rồng rắn lên mây,…những trò chơi vô cùng giản dị, dân giã nhưng lại rất được yêu thích.
Thế rồi, khi tiếng trống hiêu tập trung vang lên, chúng tôi chạy đến xếp hàng ngay ngắn khi nghe tiếng hô đầy uy lực, oai phong của thầy Tổng phụ trách đội. Buổi lễ khai giảng bắt đầu sau khi mọi người chào cờ, hát Quốc ca, Đội caxong. Cô Hiệu trưởng, Hiệu phó lần lượt phát biểu, tôi nghe như hoa nở trong lòng, mắt chẳng buồn chớp. Một hồi trống dài của cô Hiệu trưởng vang lên, năm học mới bắt đầu. Thế giới lúc đó như ngừng quay, tôi mong thời gian có thể chậm lại để tôi có thể tận hưởng giây phút đó thêm một lần nữa.
Tôi yêu ngôi trường này, nơi đây đã chôn dấu bao kỉ niệm vui buồn của tôi. Ngày khai trường đó là một trong những dấu ấn đẹp đẽ trong cuộc đời tôi.Dù sau này có đi xa đến thế nào, dẫu có bao nhiêu năm nữa, tôi chắc chắn kí ức này sẽ không bao giờ bị lãng quên.