Thay vì bài học khô khan, dân gian lại gửi gắm những giá trị tốt đẹp, lời khuyên sâu sắc thông qua những truyền thuyết hấp dẫn, kì ảo và truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu -Trọng Thủy cũng không phải ngoại lệ. Ở đó là bài học về mối quan hệ riệng chung, trách nhiệm của cá nhân với cộng đồng,..và trên tất cả chính là khẳng định, đề cao tinh thần dân tộc. Nhưng bên cạnh những điều lớn lao, vĩ đại ấy, mối tình đẹp mà bi thương của hai con người Mị Châu – Trọng Thủy cũng khiến cho không ít người phải xót xa, tiếc nuối. Cái kết cho mối tình đẹp đẽ ấy cuối cùng lại là cái chết bi thương của đôi trai gái cùng nỗi đau khó phai nhòa. Và nếu có một cơ hội gặp lại nhau liệu hai con người ấy sẽ ra sao có lẽ luôn là một điều mà không ít người tò mò. Dưới đây là một bài văn mang tính chất tham khảo cho đề văn: Sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thủy cung, Trọng Thủy đã tìm gặp lại Mị Châu kể lại sự việc đã xảy ra. Hi vọng đây là một hướng đi có thể giúp các bạn thỏa phát huy trí tưởng tượng, khám phá.
BÀI LÀM VĂN MẪU SỐ 1 BÀI VIẾT SỐ 2 LỚP 10 ĐỀ 3 VIẾT TIẾP TRUYỆN “AN DƯƠNG VƯƠNG VÀ MỊ CHÂU- TRỌNG THỦY”
Thấm thoắt vài ba năm đã trôi qua nhưng không lúc nào trong lòng Mị Châu nguôi ngoai nỗi day dứt vì nhẹ dạ, cả tin mà làm “cơ đồ đắm biển sâu”. Mỗi lần day dứt lại là mỗi lền lòng nàng nhói đau nhớ lại những tháng ngày cùng Trọng Thủy vui vẻ bên nhau mà nào đâu biết được cả một vực thẳm của tham vọng.
Hoàng hôn buông xuống. Màu cam hồng rực rỡ của mặt trời lúc chiều tà chảy tràn trên mặt biển. Những tia nắng cuối ngày đang dần yếu ớt, tắt lịm đi. Những đám mây bồng bềnh cũng dần xa rời mặt biển. Không khí tĩnh lặng bao trùm lên trời chiều. Đôi khi có vài ba tiếng chim ríu rít gọi nhau về tổ. Chỉ có mỗi bóng người con gái Mị Châu xinh đẹp vẫn cứ luôn ngồi tựa bên rặng san hô cô đơn, lặng thinh, mỗi ngày một mong manh. Nàng cứ mãi đứng đó, qua màn nước nhìn nơi bờ biển nơi nàng và cha nàng đã nằm đó phía sau là tiếng hô vang hò reo chiến thắng của kẻ thù. Không ai có thể xóa nhòa, làm cho những mảnh quá khứ đau thương ấy mất đi. Rồi bất ngờ đôi mắt mơ hồ của nàng bị phủ trùm bởi một hình bóng quen thuộc – Trọng Thủy vội vã bước đến, gắng nhoẻn một nụ cười xót xa, buồn bã. Đã hơn ngàn lần, nàng tưởng tượng gặp chàng mà trách cứ mà trả thù nhưng cuối cùng lại là nỗi đau nghẹn lời không thể nói ra. Trọng Thủy vẫn như thói quen ngày nào vội đưa tay ra nắm lấy tay nàng trìu mến. Nhưng nào còn có thể quay lại như lúc xưa, đôi tay quen thuộc hất nhẹ ra, tránh né, đôi mắt xinh đẹp, long lanh cũng chẳng còn muốn nhìn nàng nữa. Trọng Thủy cúi đầu, ngậm ngùi:
-Mị Châu, ta thật sự xin lỗi nàng.
Mị Châu không đáp, quay lưng định trở về long cung. Níu lấy tay áo Mị Châu, Trọng Thủy nói:
-Nàng đừng vội đi. Suốt bao nhiêu ngày tháng qua ta lặn lội đi tìm nàng khắp chân trời góc bể. Mỗi ngày đi tìm nàng là mỗi ngày ta khao khát chúng ta lại có giây phút đoàn tụ như ngày nào.
Vội thu tay áo về, Mị Châu ngước đôi mắt đã ướt lệ nhìn người chồng mà mình đã từng tha thiết tin tưởng. Nàng gắng kìm lại cho những giọt nước mắt yếu đuối, đau thương nói:
-Còn ta cũng từng giây từng phút mong được gặp chàng…
-Thật sao? – Trọng Thủy với gương mặt u sầu lóe lên những tia hi vọng
-Ta thực sự không thể trả lời được. Ta cứ tưởng rằng chàng chân thành yêu thương ta nào ngờ đâu lại chỉ là một âm mưu thôi sao. Chàng đã cướp được thành đô cớ sao lại còn lừa ta, giả vờ tìm kiếm ta mà đuổi cùng giết tận cha của ta.
Gương mặt tối sầm lại, Trọng Thủy buồn rầu giải thích:
-Ta thật sự xin lỗi nàng. Ta đối xử với nàng thật sự rất chân thành nhưng trách nhiệm ta cũng không thể thoái thác. Ta cứ ngỡ thành chiếm được rồi có thể cùng nàng sống một cuộc sông yên ổn, bình thường nhưng… nhưng…
-Đáng tiếc thay chỉ có chàng nhớ mà ta lại quên đi mất mình là ai, trách nhiệm của mình là gì. Cha ta vốn không oán trách chàng. Đất nước chàng tham vọng, lăm le xâm lược, cha ta chỉ biết day dứt khi ấy đã quá cậy có nỏ thần mà chủ quan. Còn ta, ta lại không thể buông xuống nỗi đau…
-Tình cảm ta dành cho nàng vốn rất chân thành nhưng trách nhiệm nặng nề, lòng ham muốn sức mạnh, mở rộng bờ cõi đã khiến mắt ta bị che mờ trước những giá trị thật sự. Nhưng sau này chúng ta cũng có thể bù đắp có thể…
Mị Châu nhìn ra phía ánh dương sắp lặn xuống mặt biển dậy sóng. Quá khứ đã qua lại cuộn trào lên nhức nhối. Tiếng lễ hội linh đình, nhân dân yên vui, tiếng vó ngựa rầm rập giẫm nát yên bình, cảnh máu chảy đầu rơi hiện về khốc liệt. Chỉ còn đọng lại tiếng thét gào của người dân trong khói lửa, đôi mắt thất vọng của cha nàng cũng là một vị vua anh dũng, lẫm liệt. Bất giác nàng chợt hỏi:
-Nếu có thể quay lại thì liệu chàng có thể…
-Ta nhất định sẽ thay đổi, bây giờ ta cũng đã thay đổi. Nàng nàng nhìn xem. Hãy tha thứ cho ta và chúng ta sẽ lại bắt đầu một cuộc sống mới.
-Ta thân là công chúa mà lại mù quáng chối bỏ trách nhiệm vì chàng mà hại nước nhà. Lỗi lầm to lớn nhất là do chính ta gây ra chứ không phải chàng. Có thể gặp lại nói chuyện cùng chàng gỡ bỏ khúc mắc trong lòng thật là tốt. Giờ ta có thể yên lòng đi tìm cha ta rồi.
Bóng Mị Châu ngày càng mờ nhạt, xa vời, nàng nhoẻn miệng cười, gương mặt cũng có phần nhẹ nhõm hơn:
-Giá như thời gian quay lại thì tốt biết mấy…
Dần dần bóng nàng biến mất vào đại dương, hòa vào những đợt sóng êm dịu cứ lan dần lan dần ra khắp mặt biển. Chỉ còn lại tiếng nói dịu dàng vang vọng của nàng lời tha thứ, dặn chàng đừng trách cứ bản thân, buông bỏ day dứt, tìm cho mình một thế giới yên bình khác. Trọng Thủy cảm thấy sống mũi mình có chút cay cay, chàng chỉ đành biết mỉm cười cảm ơn và từ biệt người vợ yêu thương mãi mãi. Nàng cũng không quên gửi gắm lời cảm ơn đến với mọi người nơi thủy cung đã chở che, chăm sóc nàng suốt thời gian qua. Mọi người vội vàng lên mặt biển nhìn từng đợt sóng vỡ, tạm biệt người con gái dịu dàng, tốt bụng, mong nàng có thể tìm đến thế giới hạnh phúc hơn, gặp lại vua An Dương Vương.
Mặc dù chẳng thể bên nhau, trọn vẹn mối tình duyên lứa đôi hạnh phúc, nhưng cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đã giúp cho cả Mị Châu và Trọng Thủy có thể phần nào nói ra lòng mình, vơi đi nỗi day dứt, đau xót vì những sai lầm mình đã gây ra.
BÀI LÀM VĂN MẪU SỐ 2 BÀI TẬP LÀM VĂN SỐ 2 LỚP 10 ĐỀ 3: SAU KHI TỰ TỬ Ở GIẾNG LOA THÀNH, XUỐNG THỦY CUNG, TRỌNG THỦY ĐÃ TÌM GẶP LẠI MỊ CHÂU. HÃY VIẾT TIẾP CÂY CHUYỆN
Nhớ lời dặn của Mị Châu trước khi Trọng Thủy về nước, chàng dẫn theo một đội quân lần theo dấu lông ngông. Biết rằng người vợ của mình đã bước sang thế giới khác, Trọng Thủy đau đớn và chàng liền theo bước Mị Châu. Tại nơi thủy cung, hai con người ấy đã gặp nhau…
Khi vừa đặt chân đến thủy cung, Trọng Thủy liền ngỡ ngàng trước cảnh vật xung quanh mình. Những chú cá với đủ mọi hình dáng, màu sắc bơi tung tăng, những cọng rêu xanh mọc ở nhiều chỗ, những tảng đá lô nhô, cao thấp đan xen khiến việc đi lại trở nên khó khăn. Cảnh vật ở thủy cung rất khác ở chốn nhân gian nhưng lại rất đẹp. Chỉ vài phút đầu choáng ngợp với cảnh đẹp, chàng ngay lập tức nghĩ đến việc đi tìm Mị Châu. Chàng gặp một nàng tiên cá xinh đẹp, chàng liền cất lời:
– Nàng tiên cá ơi! Nàng có thể cho ta hỏi là nàng có nhìn thấy một cô gái xinh đẹp nào ở hạ giới tại đây không?
– Xin lỗi chàng, ta không nhìn thấy ai cả!
Trọng Thủy thoáng thất vọng, chàng liền nói lời cảm ơn rồi ngay lập tức, chàng tiếp tục tìm người vợ của mình. Chàng băng qua nhiều tảng đá khác nhau, thế rồi cuối cùng chàng cũng gặp Mị Châu đang ngồi cạnh một tảng đá lớn. Nét mặt nàng có sự mệt mỏi, lo lắng nhưng nàng vẫn xinh đẹp lắm. Thấy Trọng Thủy, Mị Châu toan bỏ đi nhưng Trọng Thủy đã kịp thời gọi nàng ở lại. Nàng liền cất lời:
– Thiếp với chàng dẫu nên duyên vợ chồng không phải từ tình yêu mà do sự sắp xếp của vua cha nhưng trong những ngày tháng sinh sống với chàng, thiếp cũng hết lòng vì hạnh phúc và đâu dám làm phật ý chàng. Cớ sao chàng lại lừa thiếp?
Có lẽ, ngay từ giây phút bước chân đi tìm Mị Châu, Trọng Thủy đã biết rằng, khi gặp vợ của mình, chắc chắn chàng sẽ phai đối mặt với câu hỏi ấy. Giọng chàng run run:
-Ta cũng đâu có muốn lừa nàng và cha nàng. Nhưng… ta cũng vì cha ta, vì dân tộc ta. Ta biết rằng làm như thế là có lỗi với nàng, là phụ lại sự tin tưởng của nàng nhưng trách nhiệm trên vai ta quá nặng nề. Giữa bên hiếu, bên tình, ta thật sự rất khó chọn!
Những giọt nước mắt từ đôi mắt Mị Châu rơi xuống. Trọng Thủy tiếp tục giãi bày:
– Nàng hãy tin ta! Năm tháng sống cùng với nàng, ta đều toàn tâm toàn ý với nàng, ta không lừa dối tình yêu của ta dành cho nàng! Nàng ở cương vị công chúa của một đất nước, cũng như ta là hoàng tử của một giang sơn, chúng ta đều mang trong mình những trọng trách riêng. Nàng có thể thấu hiểu cho ta không?
– Thiếp biết rằng, chúng ta đều mang trong mình những trọng trách riêng. Nhưng nếu phụ vương chàng muốn trả thù thì vẫn còn nhiều cách, hà cớ sao phải chọn cách khiến chúng ta giờ đây phải đau đớn như vậy!
Trọng Thủy bối rối, chàng tiếp tục cất lời:
– Ta biết rằng, giờ ta có thanh minh gì thì nàng cũng khó mà tin ta. Nhưng liệu nàng có thể hiểu cho ta, nghĩ đến những giây phút mặn nồng, đến tình vợ chồng mà cùng ta ròi chốn đầy những toan tính để bắt đầu một cuộc sống mới hay không? Ở đó, chúng ta sẽ không còn là những hoàng tử hay công chúa, chúng ta sẽ không phải toan cho dân tộc mình, ta sẽ sống một cuộc sống mà ta không bị ràng buộc…
– Người ta có câu: tu trăm năm mới nên duyên vợ chồng, tu ngàn kiếp mới chung chăn gối. Giang sơn mà cha thiếp dựng xây nay đã mất, thiếp không dám đối diện với lão bách tính, ngay cả đến bản thân mình thiếp còn không dám đối diện vì quá hổ thẹn. Chàng nghĩ xem, liệu thiếp có dám bắt đầu một cuộc sống cho riêng mình hay không khi ngoài kia, dân tộc của thiếp rồi sẽ ra sao….
Trọng Thủy im lặng, chàng hiểu rằng đây quả là một sự lựa chọn đầy khó khăn cho Mị Châu. Mị Châu tiếp lời:
– Duyên phu thê của đôi ta có lẽ cũng nên dừng ở đây thôi. Chàng hãy về hạ giới, ở đó giang sơn, xã tắc còn trông đợi chàng. Hãy trở lại cõi nhân gian mà trở thành người cai trị vì dân. Thiếp sẽ đi đường của thiếp. Mong chàng sẽ luôn bình tâm vượt mọi sóng gió cuộc đời!
Trọng Thủy van nài:
– Nàng hãy đi với ta!
Nhưng lời nói vừa dứt, Mị Châu liền ngay lập tức biến mất. Chỉ còn Trọng Thủy ở đó với nhũng giọt nước mắt vì giai nhân của đời mình đã không còn….
Dù mỗi người đã đi một con đường riêng, nhưng hãy tin rằng ở tại nơi nào đó, họ cũng sẽ tìm thấy những hạnh phúc riêng, Chỉ trách rằng xã hội thời bấy giờ đã quá nặng nề khiến họ không thể tim thấy hạnh phúc cho riêng mình
Nguồn Internet