Quê hương luôn là một đề tài gợi cảm hứng cho những thi nhân khi cầm bút, nó cũng luôn in đậm trong tâm thức mỗi con người Việt xa quê luôn nhớ về quê hương. Quê hương- hai tiếng sao mà giản dị và gần gũi thân thương đến thế. Quê hương cũng là nơi ta sinh ra và lớn lên, là nơi ta tìm về mỗi khi cảm thấy mệt mỏi. Ở mỗi vùng quê đều gắn bó với những cảnh đẹp, có thể là cảnh cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, cảnh con đường làng quen thuộc. Nhưng ấn tượng sâu sắc chính là cảnh dòng sông hiền hòa thơ mộng. Đây là một đề tài quen thuộc ta có thể bắt gặp từ lớp 2 nhưng đến lớp 5 cũng vẫn xuất hiện. Để làm hay các bạn chú ý miêu tả vào đặc điểm, khung cảnh hai bên bờ và đặc biệt nên kể một vài những kỉ niệm gắn bó thân thiết. Dưới đây là những bài mẫu hay nhất mà các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn học tập thật tốt!
BÀI VĂN MẪU SỐ 1 TẢ DÒNG SÔNG TRÊN QUÊ HƯƠNG EM LỚP 5
- “ Quê hương tôi có con sông xanh biếc
-
Nước gương trong soi tóc những hàng tre”
Khi lắng nghe hai câu thơ của nhà thơ Tế Hanh, trong tâm trí em lại dạt dào về những cảnh vật tươi đẹp trên quê hương. Có lẽ hình ảnh dòng sông trên quê hương đã để lại trong tâm trí em biết bao những ấn tượng sâu sắc khó quên nhất.
Ở mỗi vùng quê, cảnh đẹp trên quê hương tạo nên như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp, là chốn nghỉ ngơi và thơ mộng. Con sông có tư bao giờ, em cũng không biết nữa, chỉ biết là từ khi em sinh ra nó đã dài ngoằn nghèo như một áng tóc trữ tình vắt qua cánh đồng lúa thơ mộng. Nước sông trong xanh in bóng cả bầu trời. Trưa về dòng sống được ánh nắng chiếu vào khoác trên mình chiếc áo màu vàng, lấp lánh. Đêm về, dòng sông lại trở nên huyền bí, mặc trên mình bộ áo màu đen. Mảnh trăng in bóng xuống lòng sông, mấy chú cá xúm lại, quẫy mạnh, làm vầng trăng tan ra thành trăm mảnh. Hai bên bờ sông là những hàng tre xanh mát, soi mình xuống dòng sông như để làm duyên. Đây cũng là nơi hẹn hò của những đôi nam nữ ngồi thủ thỉ tâm tình, hay cũng là chốn nghỉ ngơi của các bác nông dân ngồi hàn huyên về chuyện đồng áng. Những tiếng nói cười rôm rả phá tan cả một vùng trời yên tĩnh. Trên sông có những đám bào lục bình tím lững lờ trôi trông thật đẹp.
Dòng sông đã gắn bó với con người làng quê tự bao giờ. Các bác thuyền chài thường căng lưới ra sông đánh bắt cá. Sông không phụ lòng người cho những me cá đầy ăm ắp. Thỉnh thoảng có những chú cá tinh nghịch nhảy vọt lên mặt nước tạo thành những vòng tròn trông thật thích mắt. Sông không biết mệt mỏi, ngày đêm cung cấp nước cho đồng ruộng tưới tiêu, những bãi ngô xanh biêng biếc. Nước sông là nguồn tưới tiêu chủ yếu cho cây cối và hoa màu hai bên bờ. Dòng sống ấy cũng gắn bó biết bao nhiêu kỉ niệm thơ mộng. Những khi buồn em thường ra sông ngồi bày tỏ nỗi niềm. Mặc dù không biết nói nhưng có sông em cũng vơi đi phần nào. Hay những buổi chiều mát, lũ trẻ tinh nghịch còn rủ nhau ra tắm sông. Được đắm chìm trong dòng nước mát lành, được sông ôm ấp chở che em thấy thích thú biết nhường nào. Chúng em còn nhặt những chiếc lá tre rụng gấp thành những chiếc thuyền nhỏ nhắn thả trôi trên sông như thả đi biết bao nhiêu kỉ niệm, những mơ ước về tương lai.
Dòng sông trên quê hương là thế đấy. Tuy gần gũi, bình dị nhưng dạt dào cảm xúc là một phần không thể thiếu trong tâm trí và trở thành những kỉ niệm để mỗi khi xa quê luôn nhớ về.
BÀI VĂN MẪU SỐ 2 TẢ DÒNG SÔNG TRÊN QUÊ HƯƠNG EM LỚP 5
- “ Quê hương tôi có con sông xanh biếc
- Nước gương trong soi toc những hàng tre”
Những câu thơ trên của Tế Hanh nhắc nhớ đến dòng sông Hương Giang thân yêu chảy êm đềm qua suốt những năm tháng tuổi thơ tôi.
Tôi không biết dòng sông bắt nguồn từ đâu, và sẽ đi về đâu, nhưng ấn tượng đầu tiên về dòng sông là nó rất êm đềm và thơ mộng. Có lẽ khúc sông đi qua làng tôi chỉ là một nhánh nhỏ của dòng sông vô tận ấy, nhưng là khúc sông đẹp nhất và thơ mộng nhất của con sông. Dòng Hương Giang vắt qua làng tôi như một dải lụa đào. Dòng sông uốn lượn mềm mại như được bà mẹ thiên nhiên chọn cho một dáng nằm rất đỗi huê tình bên cạnh triền đê lộng gió. Nước sông trong vắt như tấm gương phản chiếu nền trời. Mùa đông, tiết trời u ám, dòng sông như người đàn ông cô độc, gương mặt tím tái đi vì rượu. Mùa xuân đến, tiết trời trong xanh và sáng, dòng sông lại duyên dáng như cô thiếu nữa đang làm duyên với đất trời. Một loáng trôi qua, cô thiếu nữ e lệ của mùa xuân sẽ rời đi, nhường chỗ cho anh chàng tinh nghịch và sôi nổi trong những ngày hè nắng gắt. nhưng có lẽ, Hương giang đẹp nhất trong những ngày nàng thu đáp lại trong đất trời. Bầu trời trong xanh và cao, từng cơn gió thu nhè nhẹ thổi. mặt sông hiền hòa và bình thản. Từng đợt sóng nhỏ lăn tăn xô nhau đến tận phía cuối bờ.
Bên kia bờ sông là triền đê rộng lớn với những vườn cây cối ríu rít chim muông. Chiều chiều, đàn trâu lững thững ra về còn nấn ná ở lại, đằm mình trong dòng nước sông mát lạnh. Tiếng bác thuyền chài lanh canh trên sóng nước. Khi mọi người trở về là lúc người dân chài bắt đầu ngày làm việc của mình. Chiếc ống khỏi tỏa ra những luồng khói lam chiều trên con thuyền của người chài lưới càng làm cho dòng sông trở nên thơ mộng và êm đềm biết nhường nào.
Vui nhất là những chiều hè nóng nực, đá bóng, đánh khăng thả diều no nê, lũ trẻ chúng tôi chỉ chờ có thế, đàn đàn lũ lũ đi tắm sông. Nước sông mát lành, tắm mát tuổi thơ mỗi người con lớn lên trên quê hương để rồi sau này khi lớn lên, đi khắp mọi miền trên đất nước, đi đến những dòng sông lộng lẫy của Âu châu, thì tận sâu trong tâm hồn, có một tia kí ức lóe lên, một dòng Hương Giang bình dị, đơn sơ mà êm đềm và mơ mộng, nó nhắc cho mỗi chúng tôi luôn nhớ về quê mẹ, nhắc mỗi người về tình yêu với trốn chôn nhau cắt rốn.
Vào những đêm trăng, dòng sông lấp lánh như được dát vàng, dát bạc. Những lúc ấy, tôi thấy Hương Giang quê tôi cũng lộng lẫy như những dòng Nê-ga, những sông Ấn, sông Hằng trên thế giới mà tôi thường thấy trong chương trình giới thiệu về các đất nước trên thế giới. Hương Giang không là con sông đẹp nhất trong các dòng sông, nhưng với tôi, Hương Giang là con sông quý giá nhất, gần gũi nhất, đong đầy những yêu thương, kỉ niệm về một thời thơ bé, về một tình yêu đối với mảnh đất tôi sinh ra và lớn lên.
Nguồn Internet