Đề bài: Trong vai Trương Sinh kể lại từ đầu -> Trót đã qua rồi.
Bài làm
Gia đình! hai tiếng thiêng liêng ấy chất chứa bao cảm xúc. Đó là tổ ấm đầu đời của mỗi người là nơi ta tìm thấy hạnh phúc niềm vui trong cuộc sống cũng là nơi ta nằm xuống trước khi trở về với đất mẹ. Thế mà Trương Sinh tôi đã không biết chân trọng gia đình tự tay hủy hoại nó khiến vợ tôi – Vũ Nương phải tìm đến cái chết. Ôi sự thật đắng cay vấp ngã không thể nào sửa chữa được.!
Tôi vốn là con nhà khá giả trong làng còn Vũ Nương là con nhà nghèo khó. Nàng nổi tiếng vừa xinh đẹp vừa thùy mị nết na tôi liền xin với mẹ đem trăm lạng vàng cưới về làm vợ nàng rất mực khéo léo giữ gìn tổ ấm nên vợ chồng không từng xảy ra chuyện thất hòa. Chao ôi hạnh phúc mới ngọt ngào làm sao!
Nhưng hạnh phúc chưa trọn vẹn thì binh biến nổ ra giặc chiếm xâm lấn bờ cõi nước ta. Do ít học nên tôi bị bắt đi lính vào loại đầu khiến tôi phải xa mẹ già, vợ trẻ bụng đang mang thai. Chiến tranh thật tàn khốc! Buổi tiễn đưa mẹ tôi ân cần dặn dò bản thân tôi phải biết giữ mình làm trọng thấy khó nên lui lường sức mà tiến…Lòng mẹ khiến tôi cảm động ngậm ngùi xót xa. Vũ Nương cũng rót chén rượu đầy đằm thắm ân tình:
Chàng đi chuyến này…đủ rồi.
Nàng thấy trước những khó khăn nơi biên ải những hiểm nguy tôi phải đối mặt bày tỏ nỗi nhớ nhung yêu thương gắn bó. Nàng cũng chỉ mong tôi bình yên trở về những lời nói chân thành của nàng khiến ai chứng kiến cũng ứa hai hàng lệ.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa ba năm cách biệt ở nơi chiến trường tôi đã nếm trải đủ mùi gian khổ hi sinh chết chóc. Song may thay bao mũi tên hòn đạn tôi đều tránh được. Cuối cùng giặc chiêm cũng chịu đầu hàng. Được trở về chốn cũ nhà xưa lòng tôi mừng mừng tủi tủi.Ở nhà Vũ Nương đến cứ đã sinh con trai – bé Đản. Nhưng vui buồn lẫn lộn được tin mẹ mất tôi đau khổ vô cùng chẳng thể làm tròn bổn phận người con. Hàng xóm kẻ rằng mẹ vì nhớ tôi mà ốm mất, Vũ Nương đã hết sức thuốc thang tận tình chăm sóc lễ bái thần phật lo ma, chay chu tất. Ôi người vợ đảm đang hiếu thảo đã thay tôi làm tròn bổn phận khiến tôi hết sức cảm phục!
Ngậm ngùi buồn tủi tôi bế con ra thăm mộ mẹ nhưng bé Đản cứ quấy khóc không nhận tôi là cha tôi dỗ dành thì bé nói:
" Ô hay!… thin thít"
Trời đất như quay cuồng sập đổ dưới chân tôi. Trời ơi! Vợ tôi lại hư hỏng đến thế sao? Bé Đản kể đêm nào người đàn ông ấy cũng đến mẹ Đản đi cũng đi mẹ Đản ngồi cũng ngồi nhưng chẳng bao giờ bế Đản cả. À! Thì ra đôi gian phu dâm phụ hành động rất lén lút quấn quýt bên nhau nhưng lại không muốn sự có mặt của con tôi suốt thời gian tôi đi vắng vợ tôi đã phản bội tôi, không thể ghìm nổi sự giận dữ vừa về đến nhà tôi đã la um lên cho hả giận, vợ tôi phân trần cách biệt ba năm giữ gìn một tiết không hề biết đến ngõ liễu tường hoa nhưng chẳng lời nào có thể lọt tai tôi. Sự giận dữ, lừa ghen càng lúc càng bùng phát tôi đã mắc nhiếc không tiếc lời và đánh đuổi nàng ra khỏi nhà mặc cho hàng xóm bênh vực can ngăn.
Nàng khóc than rồi tắm gội sạch sẽ bỏ nhà mà đi không ngờ sau đó tôi được biết nàng đã trầm mình chốn bến Hoàng Giang dù còn rất giận nhưng nghĩ tình nghĩa vợ chồng tôi cũng tìm vớt thấy nàng mà không thấy.
Từ ngày nàng mất cảnh nhà hiu quạnh, một đêm ngồi buồn bế con bên ngọn đèn, bỗng bé Đản bảo tôi " Cha Đản lại đến kia kìa" và chỉ vào bóng trên vách. Trời ơi! Sự thật như thế này sao? Người đàn ông vẫn đến mỗi đêm với vợ tôi là cái bóng này ư thật cay đắng xót xa!
Thì ra nàng đã dỗ con bằng cách chỏ bóng mà bảo là cha Đản tôi đã quá hồ đồ, đa nghi, hay ghen đẩy vợ vào chỗ chết, giá như tôi bình tĩnh suy xét noi cho nàng biết chuyện kia do ai nói ra thì nàng đã có cơ hội thanh minh.
Tôi biết làm sao bây giờ? Tất cả chót đã qua rồi giờ chỉ còn lại sự ân hận muộn màng.
Câu chuyện đau lòng của tôi là thế đấy cả giận mất khôn – Câu nói của người xưa sao mà chí lí. Kể lại câu chuyện này tôi mong người đời hãy cảnh tỉnh, hạnh phúc chỉ được xây dựng trên cơ sở tin tưởng tôn trọng lẫn nhau. Ghen bóng ghen gió sẽ bóp nghẹt hạnh phúc gia đình dẫn đến đổ vỡ. Thật buồn thay!
Nguồn: Kênh văn mẫu