Kể lại một kỷ niệm sâu sắc với thầy cô giáo của em – Bài 1
Có lẽ, trong thời gian đi học từ trước tới giờ, chưa giáo viên nào lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc và sự yêu mến đầy xúc động như thế.
Lần đầu tiên cô bước vào lớp không phải là một buổi đầu của năm học. Cô nhận lớp khi giáo viên cũ chuyển trường, và bản thân cô cũng là giáo viên mới đến. Lớp tôi là một lớp chọn, tuy vậy cũng có học sinh giỏi, học sinh yếu, tuy vậy cả lớp vẫn luôn thương yêu, đoàn kết với nhau. Nhưng đa số các thầy cô giáo đều không mấy hài lòng với lớp tôi chỉ vì tật mất trật tự trong giờ và ý thức kém. Lớp tôi – 9A1 có 26 thành viên. Buổi đầu cô vào lớp – cái tình trạng ấy, tất nhiên là diễn ra khiến lớp như một cái chợ vỡ. Cô không tỏ vẻ gì tức giận, chỉ nhẹ nhàng khuyên chúng tôi: “ Các con trật tự đi để chúng ta học bài.”
Rồi, không biết từ bao giờ, cả lớp tôi bị cô thuyết phục bởi những câu văn ngọt ngào, ấm áp tình người của cô. Vâng, cô dạy Văn, dạy chúng tôi làm người.Cô có giọng đọc hay, cho dù qua 18 năm dạy, giọng đọc ấy không còn được hay như ngày trước, nhưng trong ấy vẫn có tình cảm của cô dành cho mỗi ý văn. Tôi nhớ rõ lần cô đọc cho chúng tôi nghe văn bản “Làng”. Cả lớp tôi im phăng phắc. Cô từng kể rằng cô theo ngành sư phạm là vì ngày xưa, khi thầy cô đọc cho cả lớp nghe văn bản “ Lão Hạc”, thầy đã khóc rất nhiều. Điều này đã gây cho cô một ấn tượng mạnh. Tôi cũng là một học sinh giỏi văn và có tình yêu với văn học.Vì thế mà không lạ khi tôi được chọn vào đội tuyển thi học sinh giỏi môn Văn. Vì thời gian ôn thi tưởng chừng không có nên cô tình nguyện kèm cho tôi và một vài bạn nữa tại nhà cô. Chúng tôi rất bất ngờ khi tới nhà cô. Đó không phải là một khu chung cư cao cấp, cũng không phải là một căn nhà riêng cao rộng. Nhà cô nằm trong một khu tập thể cũ ở cuối đường Hoàng Quốc Việt, cách trường tới gần 10km. Nhà cô chật lắm, mấy đứa không có chỗ ngồi phải ngồi xuống đất, kê ghế làm bàn. Nhưng bù lại cho sự chật chội về không gian đó là tình cảm yêu thương bao la cô dành cho chúng tôi. Cô coi chúng tôi như con, chúng tôi cũng coi đó như nhà mình vậy. Tôi nhớ hôm đầu đi học, tôi chưa kịp ăn gì, đói quá nên lúc đến nhà cô tôi đánh liều xin cô bát cơm. Thức ăn thật giản dị với đậu sốt cà chua và rau muống luộc, nhưng rất ngon. Là vì tôi đói hay là vì tôi cảm động quá? Cô rất thương chúng tôi. Tình yêu thương cô dành cho chúng tôi là vô hạn. Chúng tôi cũng thế! Nhưng….
Một thông báo đến với lớp nói rằng, tôi không được thi học sinh giỏi văn nữa. Buồn, tiếc, thắc mắc rồi tức giận. Tôi giận cô lắm, sao cô lại làm thế với tôi. Biết vậy tôi đã học tiếng anh, đăng kí để đi thi rồi. Tôi giận cô nhiều lắm. Hôm đấy tôi cố tình không gặp cô. Tôi xin nghỉ hai tiết văn cuối để đi học đội tuyển Anh vì tôi cũng có tên trong đổi tuyển.Tôi vờ như chưa biết gì nhưng tôi đã khóc nhiều lắm. Có lẽ cô cũng biết nhưng không nói, không nói gì cả.
Buổi học bồi dưỡng học sinh giỏi văn hôm ấy bạn tôi hỏi cô: “ Em thưa cô, nhóm mình ai sẽ được chọn đi thi Văn? Sau phút ngập ngừng, cô nói: “ Cô thấy khả năng của tất cả các bạn trong nhóm mình chưa ai đủ để đi thi cả, các con đừng buồn nhé!” Tôi thấy hôm ấy cô có vẻ mệt mỏi, ánh mắt cô đậm vẻ buồn rầu. Buổi ấy, cô cho chúng tôi nghỉ.
Đêm đó về nhà, nghĩ lại ánh mắt của cô, nghĩ lại những hành động của mình, tôi hối hận lắm. Phẳi chăng lúc đó cô mắng tôi, trách móc tôi thì tôi đã có lí do để giận cô, để tức tối với cô. Nhưng không, cô chỉ nói nhẹ nhàng, ánh mắt cô nhìn tôi đã nói lên tất cả. Tôi xem xét lại bản thân mình, thấy mình sai quá. Cô ơi, em xin lỗi!
Một thời gian sau, vì một số lí do, lớp tôi đổi chủ nhiệm. Chủ nhiệm mới – không ai khác chính là cô. Ngay tuần thứ hai làm chủ nhiệm và là tuần đầu tiên xiết chặt kỉ cương với lớp, cô đã gặp không ít khó khăn khiến cho đôi mắt cô luôn mang một vẻ đượm buồn. Cô lo lắng cho chúng tôi như một người mẹ chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ của con mình. Không lo sao được khi năm nay chúng tôi đã cuối cấp rồi, chuẩn bị thi vào cấp ba. Tuổi chúng tôi thì hồn nhiên, vô tư. Nhưng cô ơi, chúng em xin nguyện hứa sẽ cố gắng hết sức, cố gắng là một người học trò tốt, xứng đáng là học sinh của cô.Cô hãy tin chúng em, cô nhé!
Tên cô, cái tên giản dị của cô sẽ vang mãi trong tôi, bởi chính bản thân cái tên ấy đã ngân vang lên rồi. Vâng, tên cô là Vũ Thị Ngân!
Kể lại một kỷ niệm sâu sắc với thầy cô giáo của em – Bài 2
Đời học sinh của mỗi người có rất nhiều kỉ niệm, kỉ niệm với bạn bè, với ngôi trường và đặc biệt là với những người thầy cô yêu quý. Đối với tôi, kỉ niệm làm tôi nhớ nhất là kỉ niệm với cô giáo chù nhiệm năm tôi học lớp 6.
Tôi là một đứa tiếp thu toán rất chậm, hay nói đúng hơn là dốt toán. Vì học kém nên trong giờ học toán tôi không chăm chú nghe giảng mà hay nghịch ngợm những việc mà trong giờ học không được pháp làm. Giờ học vào cái ngày ấy, tôi ra gây ra 1 tội lỗi với bạn ngồi bên cạnh, lấy bút vẽ bậy vào vở của bạn. Kết quả của việc ấy là tôi đã bị ghi vào sổ đầu bài. Sau giờ học, mọi người đã ra chơi hết, tôi ngồi lại một mình trong lớp, tôi suy nghĩ lại về những hành động của mình. Cầm cuốn sở đầu bài có ghi tên tôi trong đó, tôi run run mà nghĩ đến chuyện thế nào cô chủ nhiệm cũng mời gặp mẹ tôi cho xem. Có lần đạt điểm kém, tôi phải đối diện với khuôn mặt buồn rười rượi của mẹ. Mẹ tôi luôn phải làm việc vất vả để kiếm từng đồng lương ít ỏi nuôi tôi ăn học. Nếu mẹ biết tin này sẽ thất vọng về tôi biết nhường nào. Ôi, tôi thật là một đứa con bất hiếu.
Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, chỉ cần cô chủ nhiệm không đọc được lời phê này thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa. Nghĩ được là làm ngay, tôi liền dùng bút xóa xóa đi dòng chữ của cô Toán trong sổ đầu bài. Thận trọng, tôi đặt sổ đầu bài vào vị trí cũ rồi thở phào nhẹ nhõm vì đã trút được nỗi muộn phiền trong lòng. Reeng… reeng… Tiếng chuông báo hiệu hết giờ ra chơi. Tôi xóa vội bảng, quơ vài nhát chổi rồi vào học như bình thường.
Buổi học hôm đó là cuối tuần nên có luôn giờ sinh hoạt, cô chủ nhiệm xem xét sổ đầu bài. Cô đưa mắt nhìn thật kỹ vào trang giấy, đôi mày cô nhíu lại. Cô không nói gì, vẻ mặt vẫn bình thản, rồi bất chợt cô ngước lên, nhìn quanh lớp. Hai bàn tay tôi xiết chặt vào nhau, tim tôi đập thình thịch. Chắc hẳn thái độ của tôi đã làm cô nhận ra được hung thủ của sự việc đó là ai. Một cảm giác xấu hộ, sợ sệt hiện lên trên khuôn mặt của tôi.
Điều làm tôi ngạc nhiên là, cho đến giờ phút chót của buổi sinh hoạt cô vẫn không hề nhắc đến chuyện sổ đầu bài, về tội lỗi của tôi cả. Tôi thấy nhẹ lòng và đã chắc lỏm rằng cô không phát hiện ra. Khoảng hai tuần sau đó, vào đúng ngày sinh nhật của tôi, cô chủ nhiệm dành tặng riêng tôi một tấm thiệp vào cuối giờ. Tôi cảm ơn cô rồi vội chạy về nhà, vui mừng mở tấm thiệp ra đọc. Những dòng chữ tròn trịa của tôi khiến cô ngỡ ngàng, sững sờ.
“Chúc em sinh nhật thật vui vẻ, sang tuổi mới em sẽ học giỏi và ngoan ngoãn. Cô sau ngày sinh nhật này em sẽ là một cô bé can đảm hơn để đối mặt với hiện thực, để tìm được cách giải quyết đúng đắn nhất cho mọi khó khăn trong cuộc sống. Trong đời người ai cũng phải phạm sai lầm. Nhưng điều quan trọng là ta rút ra được kinh nghiệm để sống tốt hơn, chứ không phải là che giấu sai lầm đó đến suốt đời. Hãy dũng cảm lên, em nhé!”
Lời nhắn nhủ của cô vô cùng xúc động, nó đã khiến em suy nghĩ rất nhiều. Em đã nhận ra tầm quan trọng trong sự chân thành, con người phải giám làm giám chịu. Sau lần đó em đã chịu khó học tập tất cả các môn, kết quả học tập của em tiến bộ rất nhiều. Lời nhắn của cô đã giúp em có thêm quyết tâm và nó sẽ là hành trang em bước vào đời, đi theo em suốt cuộc đời này.
Kể lại một kỷ niệm sâu sắc với thầy cô giáo của em – Bài 3
Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cữa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.
Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm lận đận với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói:chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn ao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ôg và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi:” Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẽ với con”. Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điễm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói:”thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẩu cho các bạn noi theo…. thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:
“Ngọc không mài không sáng, người không học không tài.”