Cảm nhận của em sau khi đọc truyện “Cô bé bán diêm” – An-déc-xen
Hướng dẫn
Cảm nhận của em sau khi đọc truyện “Cô bé bán diêm” – An-déc-xen
Bài làm
Nhà văn học Andecxen là một tác giả nổi tiếng về những câu chuyện cổ tích của thế giới phương Tây. Ông không chỉ sáng tác, mà còn sưu tầm những câu chuyện rất hay, đem đến cho người đọc rất nhiều cảm xúc. Trong số những tác phẩm của ông, Cô bé bán diêm là một tác phẩm rất nổi tiếng. Đây là một câu chuyện cổ tích về thời hiện đại, thời đại mà ở đó con người đã biết sử dụng diêm, biết đi lại bằng những cỗ xe song mã, đã biết vui chơi, đón giao thừa bằng những chú ngỗng quay và những cây thông Nô En lộng lẫy, nhưng lại vẫn có những số phận vô cùng thương tâm, đó chính là cô bé bán diêm nghèo khổ.
Câu chuyện được bắt đầu bằng bối cảnh rất khắc nghiệt. “ Trời đã tối hẳn” nhưng “ tuyết rơi không ngừng…rét dữ dội…” Trong một thời khắc rất đặc biệt đối với mỗi gia đình và mỗi người vì “ đêm nay là đêm giao thừa”. Đây là thời điểm năm cũ chuyển giao năm mới, ai ai cũng gác lại những bộn bề của cuộc sống, những công việc dự định của năm cũ để chờ đón một năm mới với nhiều điều tốt đẹp hơn. Vậy mà trong cái giá lạnh tuyết phủ trắng xóa đó, lại xuất hiện “một em gái nhỏ đầu trần, chân đi đất, đang dò dẫm trong đêm tối.” Giữa thời khắc quan trọng với mọi người như vậy, mà em bé đi đâu? Câu trả lời ở đây là em phải đi bán diêm, vì “ nếu không bán được ít bao diêm, hay không ai bố thì cho một đồng xu nào” thì “ em không thể nào về nhà”, vì nếu về nhà lúc đó “ nhất định là cha em sẽ đánh em.” Hoàn cảnh của cô bé rất đáng thương, bởi từ khi bà mất, gia sản tiêu tan, gia đình em đã phải rời khỏi ngôi nhà xinh xắn có dây trường xuân bao quanh, để chuyển đến ở trong một xó tối tăm, luôn phải nghe những lời mắng nhiếc, chửi rủa. Ở trong cái xó tối tăm đó, “ cũng rét thế thôi. Cha con em ở trên gác sát mái nhũ và mặc dầu đã nhét giẻ rách vào các kẽ hở lớn trên vách, gió vẫn thổi ríu vào trong nhà”. Quả thật, cô bé bán diêm có hoàn cảnh rất nghèo và khó khăn.
Giữa cái giá lạnh của đêm giao thừa, cô bé đáng thương giống như một người lạc loài, bơ vơ trong cái ấm áp ở bên trong những gia đình kia. Cô bé cố kiếm một nơi có nhiều người qua lại, “ nhưng trời rét quá, khách qua đường đều rảo bước rất nhanh, chẳng ai đoái hoài đến lời chào hàng của em cả.” Chính vì vậy mà cả ngày cô bé chẳng bán được gì, cũng chả được ai bố thí chút đỉnh. Cô bé vẫn lang thang trên đường, bụng đói cật rét, tới mức những bông tuyết bám đầy trên mái tóc xõa dài thành từng búp trên lưng, nhưng những người qua đường cũng không ai để ý đến cô bé. Cô bé chắc hẳn đã đi trong mưa tuyết như vậy rất lâu, đến không thể đi được nữa. “ Em ngồi nép vào một góc tường giữa hai ngôi nhà, một cái xây lùi vào chút ít.” Em ngồi đó với hy vọng sẽ có người chú ý đến em, đến mua diêm cho em. Em ngồi đó, nhìn xung quanh khi “ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay”. Em nhìn và hồi tưởng lại quá khứ, khi bà nội còn sống. Trong ngôi nhà xinh xắn ấm ấp, trái ngược hoàn toàn với cuộc sống hiện tại nghèo khổ, tối tăm.
Lúc ấy, khi “ đôi bàn tay em đã cứng đờ ra”, em đã ao ước một điều thật nhỏ nhoi: “ Chà. Giá quẹt một que diêm mà sưởi cho đỡ rét một chút nhỉ?” Em suy nghĩ, không dám quẹt, vì nếu quẹt một que thì bao diêm đó sẽ không thể bán được. Nhưng rồi em cũng “ đánh liều quẹt một que”, để mơ mộng cho một cuộc sống tươi sáng hơn. Giấc mơ của cô bé hiện ra từ khi nhìn thấy ngọn lửa, hình ảnh “ một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng” hiện ra trước mắt. Em ước ao được ngồi hàng giờ trước một lò sưởi, nhưng que diêm vụt tắt, khiến em bần thần cả người khi nhớ đến những lời mắng chửi, nhớ đến cái xó tối tăm đã ám ảnh trong tâm hồn em.
Andecxen đã tiếp tục để cô bé thắp lên que diêm thứ hai. Bởi cô bé không chỉ rét mà còn đói khi chưa có miếng nào vào bụng cả ngày. Ánh sáng của ngọn lửa đã giúp em nhìn thấy một hình ảnh tuyệt đẹp: “ bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay.” Nếu như những hình ảnh đó biến thành sự thực thì tốt biết bao, khi đó, em sẽ có một bữa ăn thịnh soạn để vượt qua con đói đang cào xé ruột gan. Nhưng không. Hình ảnh đó lại lần nữa tan biến. Cô bé lại phải đối mặt vs “ phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xóa, gió bấc vi vu.” Sự lạnh lẽo, thờ ơ của những người qua đường càng làm em cảm thấy cô đơn, bất hạnh.
Và que diêm tiếp theo lại sáng bừng lên, để em được sống trong những giấc mơ cổ tích của tuổi thơ. Có cây thông Nô en,có hàng ngàn ngọn nến sáng rực, và rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ….Nhưng nghiệt ngã thay cho cô bé, là những hình ảnh đó chỉ như sao trên trời, em chỉ có thể nhìn mà không thể chạm tới. Cô bé bán diêm đang dần kiệt sức trong cái lạnh lẽo buốt giá của thời tiết cũng như tình người. Trong giây phút em sắp ra đi, hình ảnh người bà hiện lên với nụ cười hiền hậu như để trao cho em những giây phút hạnh phúc của một quãng đời đẹp đẽ trước đây.
Đọc đến đây, có lẽ ai cũng hiểu được những sự thực nghiệt ngã, cuộc sống khốn khổ mà cô bé đang phải gánh chịu, điều em thực sự cần chính là tình yêu thương. Vì lẽ đó, cái chết với em không còn là điều đáng sợ, đôi tay em thắp lên ánh sáng, để thấy được bà đến đón em bước sang một thế giới khác tốt đẹp hơn.
Khi ngày mới bắt đầu, mặt trời lên trong sáng, chói chang, mọi người nhìn thấy thi thể một cô bé giữa những bao diêm và buông ra những lời thờ ơ, lạnh lẽo. Không ai biết được những điều cô bé đã trải qua, những gì cô bé đã nhìn thấy. Nhưng chỉ có tác giả đã cho ta thấy được giá trị nhân văn sâu sắc, câu chuyện như bức thông điệp gửi đến chúng ta, rằng cần phải biết quan tâm đến những mảnh đời bất hạnh xung quanh, để cuộc sống ngày một tươi đẹp hơn.
Theo Tapchivanhoc.com