Mùa đông- lạnh lẽo và lặng lẽ. Mùa đông mang đến hơi thở lạnh lẽo, xóa nhòa những khoảng không gian khiến ta cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Đặc biệt, trong tình yêu, mùa đông lại mang đến những nỗi buồn man mác. Nỗi buồn về một mối tình đã qua, nỗi buồn về sự cô đơn giữa cái lạnh lẽo và yên ắng này. Dường như, các thi sĩ có một sự ưu ái lớn dành cho đêm mùa đông nên những bài thơ đều trở nên sâu lắng và xúc động hơn mỗi khi mùa đông về. Dưới đây là tổng hợp những bài thơ tình buồn mùa đông mà Tapchivanhoc.com muốn gửi đến bạn những cảm xúc buồn, cô đơn và tiếc nuối.
Những bài thơ tình buồn mùa đông hay nhất
1. Đông về xa anh (Đức Trung)
Đêm qua gió lạnh tràn về
Đơn côi gối chiếc tái tê trong lòng
Giờ này em có biết không?
Thu tàn sắp hết mùa đông bắt đầu
Sao mình cứ mãi xa nhau?
Để tim khắc khoải nỗi sầu tâm can
Chia ly thương nhớ vô vàn
Tình như con sóng nát tan trong lòng
Bao nhiêu mộng ước chờ mong
Đừng làm phai nhạt má hồng nghe em?
Anh nằm thao thức trong đêm
Nhớ bao kỷ niệm êm đềm biết không?
Tình yêu như ngọn lửa hồng
Sẽ luôn sưởi ấm mùa đông lạnh lùng.
2. Mùa đông nhớ em (Nat)
Đông lạnh về anh nhớ
Người tình nhỏ của anh
Mưa rơi vào đất lạnh
Những giọt sầu đêm Đông.
Có phải vì xa nhau
Mùa Đông buồn khắc khoải.
Gió mùa Động lạnh lắm.
Làm anh nhớ về em.
Có phải mình yêu nhau.
Bao nhớ mong vời vợi.
Thu cũng vừa xa đó?
Anh lại đón Đông về.
Những câu ước câu thề.
Qua những dòng tin nhắn.
Rất nhiều câu chưa nói.
Gặp nhau sẽ nói thôi.
Mùa Đông này em ơi?
Chúng mình gặp nhau nhé.
Nơi chúng mình hẹn trước.
Ôm thật chặt nhé em.
Không có lời đầu tiên.
Nụ hôn trao nhau ấy.
Mùa Đông anh không lạnh.
Vì có em kề bên.
Em ơi!
Mùa Đông này nhớ em.
Xin gửi lời hẹn ước.
Năm sau anh sẽ hứa.
Suốt mùa Đông bên em.
3. Mùa Đông (Hồ Xuân Thu)
Anh giấu gì đôi mắt lạnh lùng anh
Trời rét mướt gió Đông về gọi cửa
Hàng cây lạnh cánh tay trần trụi lá
Như tình anh không áo lúc Đông sang
Anh giấu gì vạt nắng sớm đi hoang
Chiều nắng tắt mây mờ xa mưa phủ
Phố chong đèn ly cà phê lạc lõng
Khúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn em
Anh lặng thầm như sỏi đá bước quen
Bàn chân mỏng vết thương mềm còn nóng
Nghe trái tim tương tư theo nhịp đập
Sợ dại khờ nên em chút cô liêu
Anh giấu gì bên men rượu đìu hiu
Khói thuốc đắng nên bao lần rũ rượi
Hãy mỉm cười cùng mùa Đông xuống phố
Em đang chờ… nơi ấy một lời yêu!
4. Chiều Đông (Huỳnh Minh Nhật)
Chiều nay mưa gió đổ trắng trời
Nhẹ nhàng xé nát tấm hồn tôi
Dư âm xưa ấy nay òa vỡ
Đưa mảnh duyên thừa trôi xa khơi
Gom bao nhung nhớ dệt vần thơ
Buốt giá trời đông vẫn hững hờ
Đông hỡi phải chăng mùa đông lạnh
Hay tại ngày tháng nặng chờ mong?
Ta đã nín lặng biết bao ngày
Đã mấy đông rồi vẫn hoài say
Đông nay êm ái trao rét mướt
Tỉnh giấc mơ đời mộng tôi – em
Lạnh lẽo đông sang tràn lạnh lẽo
Mùa đông băng giá tràn mọi nẻo
Quên đi ta ơi, quên đi thôi!
Cho lòng thôi khóc thuở chung đôi
Quên đi ta ơi, quên đi thôi!
5. Điều anh muốn nói (Lê Hoàng)
Đông lại về! Phương ấy lạnh không em?
Nghe tiếng gió bên thềm sầu than thở
Anh nhắn gửi…. tình yêu và nỗi nhớ
Ghép vần thơ phút bỡ ngỡ đêm buồn
Đông đã về! Em có nhớ anh không?
Đêm trăn trở cõi lòng sao lạc lõng
Nhớ em lắm nghe mưa từng giọt đọng
Như lệ sầu ngập sóng cả hồn thơ
Giữa màng đêm những khắc khoải mong chờ
Anh rất muốn mộng mơ hoài gặp nhỏ
Trao niềm nhớ ta về chung lối ngõ
Kề vai nhau mặc gió đông lạnh lùng
Dấu yêu à! Em có biết hay không?
Bao nỗi nhớ chất chồng đêm tâm sự
Bao kỷ niệm trong anh hoài cố giữ
Nén vào lòng hơi thở nghẹn ngào tim.
Đêm nay buồn da diết bởi nhớ em
Trời se lạnh buông rèm có giữ ấm
Hay lặng lẽ nhoà mi cay ước đẫm
Nhớ em nhiều…mưa thấm cả nỗi đau!
6. Trả đông về băng giá (Nguyễn Thư Sinh)
Tuổi mười ba anh đã biết yêu thơ
Từng thẩn thờ ngắm thu vàng lãng mạn
Có những đêm ngồi nhìn sao đợi sáng
Để một lần nhìn thấy dáng ai qua
Anh cũng từng thương những chiều nắng hạ
Từng tương tư tà áo trắng tiểu thơ
Nhưng đời phủ phàng vùi dập giấc mơ
Bao mộng ước úa tàn như lá chết
Dĩ vãng buồn như tình không đoạn kết
Hẹn thề nào cũng nhạt cuối mùa trăng
Không là đông sao ủ dưới giá băng
Xuân chưa về mà lửa lòng đã tắt
Em yêu anh? Được gì ngoài nước mắt
Cánh lục bình làm vẩn đục dòng sông
Thôi thì hồn trót đã gởi cho đông
Hãy để anh…lạnh lùng cùng băng giá.
7. Chớm đông (Nghị Nguyễn)
Chưa bao giờ nhớ em nhiều đến thế.
Phút giây nào cũng lặng lẽ ngóng trông.
Vần thơ buồn lăn lóc giữa chiều đông.
Bao ý tứ cũng cuộn dòng tuôn chảy.
Có phải chăng mùa đông về trở lại.
Gió heo may khắc khoải đến reo vần.
Nắng như còn ngần ngại chút thanh tân.
Nỗi nhớ em tím bầm chiều tăm sự.
Anh muốn gởi gió đầu mùa viễn xứ.
Đến bên em ru ngủ ấm môi nồng.
Gởi cho em chút nắng của mùa đông.
Về bên ấy ướp hồng thêm đôi má.
Mới chớm đông mà nhớ thương kỳ lạ.
Bài thơ tình vồn vã rạo rực mong.
Tay rung lên cảm xúc cứ thành dòng.
Muốn gởi em một mùa đông không lạnh.
Góc thư phòng bao đêm rồi cô quạnh.
Nhớ đông nào giá lạnh vẫn có em.
Đông nay về tìm cảm giác thân quen.
Tìm hơi ấm anh nhen lòng ấm lại.
Đông quê nhà nhớ thương người con gái.
Nên khóc thầm rơi vãi cả vằn thơ.
Chưa bao giờ đông khao khát mong chờ.
Nỗi nhớ em đến dại khờ nứt nẻ.
Bài thơ gieo nỗi niềm riêng quạnh quẽ.
Biết cùng ai chia sẻ nỗi cô đơn.
Mùa đông về thương nhớ cứ dập dồn.
Réo rắc mãi tiếng thơ buồn kỉ niệm.
8. Đông Về Bên Ngõ (Huỳnh Minh Nhật)
Gió đã về trên con ngõ đó em
Đem mùa đông đến bên thềm hoang vắng
Chợt xốn xang rồi lòng anh thầm lặng
Bỗng thấy thèm chút nắng của chiều mưa
Áo ngày xưa anh tặng đã chật chưa?
Chiếc khăn quàng len ấy em còn giữ?
Mùa đông về biết sẽ nhiều tâm sự
Sẽ nhiều dòng tình tự nhớ về em
Em xưa hỡi! Một phút nhé, trời đêm!
Nhớ về anh như những ngày yêu đó
Nghe trong gió: đôi ba lời ru ngỏ
Cho giấc nồng ấm áp mộng em tôi…
Mặc tình mình đã phân ngả chia đôi
Kệ thời gian vẫn hoài rơi như lá
Hoàng hôn tắt, hắt ánh đèn băng giá
Nét bút sầu vẫn gợi nhớ về em
Đông về rồi! Ngoài kia ấy, em xem
Vài người rét gió ùa vào ai áo
Có mấy ai cô đơn: mùa gió rạng
Tay em gầy có ấm một bàn tay?
9. Cơn Mưa Mùa Đông
Mưa về gieo cái lạnh đông
Làm em giá lạnh môi hồng tái xanh
Cỏ cây hoa lá úa cành
Chim không buồn cất cánh bay lên trời
Sao mà lạnh quá ai ơi
Suối không buồn chảy mây trời quên bay
Mưa về đem gió heo may
Đồng xơ xác lá, cỏ phai sắc màu
Vườn ai rụng trắng hoa cau
Gió đem giá lạnh lùa vào hồn ta
Nhìn em dáng đẹp như hoa
Môi ai đỏ thắm xóa nhòa mùa đông
Nhà ai khơi bếp lửa hồng
Xua đi giá lạnh đêm đông nhạt nhòa
Trời buồn không ánh sao sa
Mảnh trăng khuất bóng lệ nhòa màu mây
Mưa về đem giá lạnh đây
Đem cơn giá buốt chất đầy dòng sông
Lời ai nặng nỗi hoài mong
Rót cơn giá lạnh thắt lòng thi nhân.
10. Chia Sẻ Cùng Anh (Hoàng Mai)
Em gửi cho anh chút nắng hồng
Sẻ chia cái lạnh của ngày đông
Đêm nay đổi tiết trời thêm gió
Lạnh lẽo trong ngoài anh biết không
Anh gửi cho em ít tuyết rơi
Một làn sương mỏng đông vừa khơi
Để em chia sẻ cùng anh nhé
Có lạnh thì ta… lạnh cả đôi.
11. Gửi người xa cách (Đức Trung)
Đông về lạnh lắm em ơi!
Mây mù bao phủ…kín trời mưa bay.
Ước gì có một vòng tay
Bên người tri kỷ đắm say tình nồng..!
Sao em vẫn cứ phòng không?
Đơn côi gối chiếc để lòng tái tê!
Đêm nay gió bấc lại về
Mình em nơi đó…có nghe giọt buồn?
12. Mùa đông về (Lê Hoàng)
Trời se lạnh gió vờn len lỏi
Lòng tái tê nhoi nhói lặng buồn
Mưa chiều xối xả… mưa tuôn
Đìu hiu quán nhỏ… cõi hồn chênh chao!
Ôm nỗi nhớ.. hai đầu biền biệt
Cách dặm trường da diết khôn nguôi
Ước gì cơn gió lả lơi
Dập dìu đưa lối quyện môi ấm nồng.
Nhỏ yêu dấu! Mùa đông lặng lẽ
Qua trước thềm quạnh quẽ nhớ nhau
Lòng anh một nỗi âu sầu
Âm thầm gửi đến nhỏ câu chân tình.
Nhỏ yêu hỡi! mông mênh nỗi nhớ
Trái tim hồng một thuở khát khao
Giờ đây thấp thỏm thét gào
Quặn lòng tha thiết tình trao vẹn thề.
Ôi não nuột! Sơn khê cách trở
Ở hai đầu nổi nhớ xót xa
Tình duyên nguyện thắm mặn mà
Dẫu lòng cách biệt thiết tha chẳng sờn.
13. Giận Mùa Đông (Đỗ Mỹ Loan)
Nghĩ đến mùa đông… giận lắm rồi!
Để sầu héo hắt cả muôn nơi
Bâng khuâng nỗi nhớ giăng đầy ngõ
Khắc khoải niềm thương phủ ngập trời
Chín đợi mười mong cay khóe mắt
Trăm chờ ngàn ước xót bờ môi
Đi trong buốt lạnh màu hoa tuyết
Chợt thấy tủi hờn phận cút côi.
14. Phố mùa đông (Toàn Tâm Hòa)
Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay
Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt
Chút hương thu còn bên đời yếu ớt
Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao
Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao
Trời bảng lảng một màu sương buốt giá
Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá
Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen
Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len
Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói
Gió heo may cũng ra đi rất vội
Đông về rồi gió đông bắc theo sang
Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang
Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa
Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa
Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi
Đông đã về… em có đến bên tôi?
15. Mùa đông buồn (Trung Dũng)
Thế là lại đến mùa đông
Lạnh lùng một bóng biết cùng ai đây?
Em vui đùa giỡn với mây
Lối xưa gió hú có hay tôi buồn
Biển khơi sóng vỗ dập dồn
Lênh đênh thuyền nhỏ bồn chồn lo âu
Chân trời xa tít về đâu?
Sao không lên tiếng một câu yên lòng
Lúa chiêm xanh ngắt ngoài đồng
Thiếu tay em chậm trổ bông mất rồi
Khói lam chiều tím lưng đồi
Vô tình quên hết nụ cười luyến lưu
Đông về giá lạnh đìu hiu
Tái tê nhịp bước cô liêu một mình
Vắng em chỉ bóng không hình
Qua sông bỏ lại chuyện tình dở dang…
16. Mùa Đông Thương Nhớ (Huỳnh Minh Nhật)
Đông đã tỉnh giấc ngủ dài năm cũ
Để chiều nay ủ rũ gió mùa sang
Làn heo may trôi bãng lãng mơ màng
Trong ngơ ngác màu thu tàn còn lại
Đông về chi? Để người thi sĩ nhớ
Vẽ nét kiều qua đôi chữ, vần thơ
Ví hồn em tựa dòng mây trôi lạc
Còn lòng ta xơ xác những đợi chờ
Lạnh lẽo quá! Giá băng từng hơi thở
Mùa đông ơi xin chớ vội vén mành
Để hoàng hôn còn sưởi ấm tình xanh
Trong quá khứ ta chưa đành quên lãng
Tình yêu ấy: đôi ngả đời ly biệt
Cuối đoạn đường da diết tiếng lòng ai?
Tình chưa phai! Xin một phút giận hờn
Ta là ta: đớn đau, rồi òa vỡ…
17. Một chiều đông
Chiều nay một chiều đông
Nghe thèm giọt nắng hồng
Thèm một vòng tay ấm
Cho đời bớt mênh mông
Người ơi đông bên nớ
Có nhiều tuyết rơi không
Bên ni đông không tuyết
Chỉ bão tuyết trong lòng
Nhớ về đông năm ấy
Tuyết trắng phủ đầy cây
Trắng như màu áo cưới
Môi mắt nhìn đắm say
Rồi mùa đông lại sang
Cuộc tình lỡ, tan hoang
Tuyết vẫn trắng đầy lối
Trắng, như màu áo tang
Chiều nay một chiều đông
Dù có giọt nắng hồng
Dù có vòng tay ấm
Vẫn nghe buồn mênh mông
Chiều nay, một chiều đông.
18. Cô đơn tháng mười hai
Trời lập đông, tháng mười hai se lạnh
Một mình anh đi gữa phố đêm khuya…
Nghe thấm lạnh từ trong lòng nổi nhớ
Bóng hình người con gái đã thương yêu….!’’
Tháng mười hai, còn chút gì vương vấn!
Bao yêu thương, lưu luyến buổi ban đầu…
Lần hò hẹn mắt nhìn nhau nồng ấm
Lời yêu thương đã nói tận đáy lòng…
Tháng mười hai, trời vẫn còn mưa muộn
Nhìn mưa rơi lất phất lại thêm buồn…
Bao yêu thương dâng đầy theo ngày tháng
Sâu thẳm lòng anh nổi nhớ không nguôi…
Tháng mười hai, anh trầm ngâm lặng lẽ
Gom hết lại bao thương yêu, nhung nhớ…
Anh mang theo trên đường đời vô định
Bóng hình em sâu thẳm tận lòng anh.
19. Gió bấc (Hồ Văn Hảo)
Gió bấc mang về nỗi nhớ nhung,
Bờ lau xơ xác dưới mưa phùn,
Nước tràn sông rộng, thuyền không bến,
Lòng gởi chăn bông vẫn lạnh lùng.
Khi bóng hoàng hôn giục én bay,
Hương buồn man mác lướt qua cây,
Có ai nghe thấy gì trong gió?
Cả một thời xưa đọng ở đây.
20. Mùa đông (Trần Đức Tuân)
Hà Nội bây giờ lạnh phải không em?
Mùa đông đến trong đêm trời trở gió
Chẳng còn cơn mưa ướt đầy ngõ nhỏ
Khi tiếng bước chân xao xác gọi đêm về
Hà Nội mùa đông lại dài lê thê
Làm anh nhớ một nơi nào gần gũi
Một nơi thân quen với những điều ngắn ngủi
Để nhận ra mọi thứ vụt qua nhanh
Phố phường tấp nập cũng bỏ mặc anh
Con phố lặng im chẳng còn hoa sữa
Tất cả giờ đây còn lại là một nửa
Một nửa đại dương bão tố đêm ngày…
Chỉ còn lại anh và cơn gió heo may
Với cái lạnh của một chiều lạc bước
Với những gì mà anh không biết trước
Và với em, nhưng là của ngày xưa
Gió lạnh về, Hà Nội chẳng còn mưa
Không thấy tóc em một chiều ướt át
Hay những mảnh thư dại khờ rách nát
Phố vẫn lên đèn, lạnh lẽo trở về đêm
Đợi chờ sao em một phút nắng lên?
Để trở về với dòng đời tấp nập
Để trở về đắng cay trong sự thật
Chẳng còn đêm, và cũng chẳng còn em.
21. Mùa đông cô đơn
Kìa mùa đông và những cơn mưa lạnh buốt
Giá băng trên những nẻo đường quen
Em ướt lạnh, tìm trong tro tàn cũ
Mảnh ấm nào ngọn lửa tình tan phai
Em vẫn thấy những ngày mai vẫn đến
Những ô cửa buồn, cả những nẻo đường quen
Những kỷ niệm sao ảo mờ lạnh lẽo
Băng giá con tim, với những mỏi mòn
Con phố nhỏ co ro trong gió bấc
Nguội lạnh cả rồi phải không anh
Tình yêu ấy, âm ỉ chưa một lần bùng cháy
Đã âm thầm tắt ngấm giữa mùa đông
Em vẫn về trên những kỷ niệm quen
Giữa tro tàn nguội lạnh anh còn để lại
Con tim em sao cố tình ngu dại
Níu một còn tim đã quá xa xôi?
Con phố cô đơn lạc lõng giữa mùa đông
Sao lạnh quá phố thưa người thảng thốt
Vô tình thôi một lần anh bước
Xa quá rồi không níu nổi bàn chân…
Em mải miết chạy trốn những hạt mưa
Sao đôi mắt vẫn phủ mờ sương ướt?
Ngược phố thời gian không anh còn phía trước
Phía sau kia, chỉ một khoảng đau thương.
22. Sầu đông (Lại Giang)
Tình như con nước theo dòng
Tình như cơn gió bềnh bồng nổi trôi
Đông về buốt lạnh bờ môi
Mắt buồn hoen ướt, tim côi đợi chờ…
Thu tàn chạnh bóng trăng thơ
Nắng tràn nhớ giọt sương mờ ban mai
Đông về gợi bóng hình ai
Liễu buồn, mây lặng, trâm cài biếng khuây
Giọt thương, giọt nhớ vơi đầy
Giọt sầu đeo bước, trăng gầy tái tê
Đông về chuốc nửa câu thề
Cành hồng đã héo, lối về chông chênh
Đường trần ai khéo đặt tên
Bụi trần ai vẽ mà nên đông sầu.
23. Có phải mùa đông đến (Bùi Thanh Nhạn)
Tháng mười đến trời sắp vào đông
Trời bất chợt đỗ mưa dông xối xả
Nắng vội vã, bước qua thu buồn quá
Gió lạc mùa xa lạ đến chênh vênh
Tháng mười đến em lẽ nào không nhớ
Em mải miết tìm trong làn hơi thở
Mùa thu tàn làm đau thêm nổi nhớ
Cơn gió về làm làn nắng mong manh
Tháng mười ơi! đừng mưa nhiều rên rỉ
Tan nát lòng mùa đông đến càng nhanh
Để ngoài kia lá rụng hết trơ cành.
Đông đến rồi tháng mười đến rất nhanh..
…..Thời gian ơi! xin hãy trôi thật chậm
Để cho tôi còn có mẹ trên đời!
24. Thầm thương (Nguyễn Dũng)
Giọt sầu rơi xuống mùa đông.
Còn đâu những ái ân nồng khi xưa.
Đêm qua gió rét chuyển mùa.
Thầm thương lạnh giá ai đưa em về?.
Đường khuya cách biệt sơn khê.
Vòng tay xa mãi lời thề hư hao.
Nhớ ai con sóng thét gào?.
Thương ai tình lỡ dâng trào ngàn khơi?.
Gót chân mòn dấu muôn nơi.
Ngẩn ngơ nghe đã nửa đời phong sương.
Tìm quên suốt cõi vô thường.
Gửi em nơi ấy yêu thương mặn nồng.
Giọt sầu rơi xuống mùa đông.
Vẳng nghe thao thức trong lòng tiếng mưa.
Tàn đêm gió rét chuyển mùa.
Thầm thương lạnh giá ai đưa em về.
25. Anh ở nơi đâu (Tuyết Vân)
Đông về rồi anh đang ở nơi đâu
Cơn gió bấc giăng sầu trên lối mộng
Mắt ngấn lệ, ôm nỗi buồn trông ngóng
Vẫn đợi chờ nóng bỏng giấc mơ yêu.
Gió đông về lay cành lá liêu xiêu
Em đã đến nơi tình yêu chớm nở
Chân bước vội qua từng con phố nhỏ
Tìm lại gì những thương nhớ nồng say.
Gió mùa về mang theo hạt mưa bay
Để cái lạnh dâng tràn vào nỗi nhớ
Đêm khuya vắng bản tình ca dang dở
Tiếng dương cầm nức nở khúc nhạc xưa.
Hạt mưa bay làm tóc rối chần chừ
Mang nỗi nhớ chứa đầy tim đau nhói
Anh có thấy tiếng tình yêu đang gọi
Đừng để em trong mòn mỏi đợi chờ.
Sau khi xem qua những bài thơ tình buồn mùa đông bạn có cảm thấy chính bản thân mình đã xuất hiện trong những bài thơ trên không? Và bạn tâm đắc nhất là bài thơ nào vậy? Tapchivanhoc.com sẽ luôn cập nhật thêm nhiều bài thơ hay nữa để các bạn có thể trải lòng quên đi nỗi buồn đau. Hôm nay buồn rồi, mai lại cười lên nhé bạn tôi ơi!
Lượt xem: 32709
Theo Tapchivanhoc.com