Trên thế gian này tồn tại một thứ tình cảm vô cùng đẹp đẽ mà ai cũng muốn sỡ hữu nó, đó chính là tình yêu. Rồi tới một lúc nào đó, ai trong chúng ta đều sẽ gặp được đúng người, đúng thời điểm. Đó chính là lúc bạn tìm thấy chân ái của cuộc đời mình. Khi đó bạn đừng ngần ngại, thiếu tự tin mà làm lỡ đi cơ hội của mình. Hãy để những bài thơ 7 chữ về tình yêu đầy ngọt ngào, lãng mạn, sâu sắc dưới đây đốt cháy lên ngọn lửa tình yêu của bạn.
Thơ 7 chữ về tình yêu buồn
Những bài thơ 7 chữ về tình yêu buồn cũng là một cách để thể hiện tâm trang, cảm xúc mà bạn đang trải qua trong tình yêu. Không phải lúc nào bạn cũng có người để sẻ chia. Không phải lúc nào bạn cũng đủ can đảm để nói lên tiếng lòng mình. Chính vì thế sử dụng thơ 7 chữ về tình yêu buồn chính là cách giúp bạn dễ dàng trải lòng mình, khiến tâm trạng trở nên thư thái, thoải mái hơn.
Quán Trọ Buồn
Chiều qua sông con đò quay lại
Đón một người chìm nổi bên kia
Hỡi người ơi! xin đừng nghi ngại
Ta với người không nỡ cách chia
Có Phải Người Về
Còn nhớ hẹn nhau mùa lá rụng
Người sẽ về may áo lụa hồng
Vậy đó mà ai trông ngóng mãi
Bao lần khô héo lá trầu không
Từ đó thuyền trôi không trở lại
Một ngày xa bến nhớ mênh mông
Phải chăng đời gọi hồn lưu lạc
Về thôi! dừng lại gót phiêu bồng
Thu Và Nỗi Nhớ
Dường như mỗi độ đón thu sang
Chiều rơi bàng bạc… lá thu vàng
Ngọn gió thu phong về man mác
Là lúc thi nhân lại bàng hoàng…
Vãng cảnh trời thu chỉ thêm sầu
Lác đác cành trơ lá về đâu?
Hoang liêu phủ kín màu rêu úa
Mây trắng trùng dương sóng bạc đầu
Tình thơ nuốt lệ cảnh chia xa
Cám cảnh cô đơn buổi chiều tà
Hoa xuân đã héo rơi thêm vắng
Hạ cũng tàn phai tuổi đã già!
Đắng Lòng
Ta trách ta vô tình chẳng đủ
Để quên hình bóng cũ từng quên
Ly cà phê đắng không tên
Rơi từng giọt nhớ đè lên ngõ hồn.
Góc quán nhỏ, vùi chôn tình nhỏ
Tiễn ai rồi, ai có biết không
Từng đêm mưa ướt giấc nồng
Chốn xưa còn đó bóng hồng nay đâu?
Hoa Tím Ngày Xưa
Em còn nhớ hoa xưa anh hái
Đã trao em với lại bài thơ
Bao giờ hoa tím thôi chờ
Duyên ta đành lỡ chẳng mơ xum vầy
Người vẫn cứ đó đây phiêu dạt
Mải mê cùng khúc nhạc năm xưa
Hoa tím giờ đã như thừa
Vậy mà người ấy vẫn chưa lấy chồng
Cũng chẳng phải ngóng trông gì nữa
Mà chỉ là chưa sửa thói quen
Năm nào ta cũng ngóng xem
Hoa xưa độ ấy lại chen giữa đời
Thôi thì chúc cho người vững bước
Giữa dòng đời luôn được bình an
Mai này lỡ bước sang ngang
Thôi thì cũng chỉ nhỡ nhàng duyên em…
Khóc …
Người đã xa rồi… xa thật xa
Bao nhiêu ân ái cũng như là
Chim trời mây gió tan rồi hợp
Để lòng ta ngập nỗi xót xa
Người đã quên lời yêu với ta
Nụ hôn say đắm dưới chiều tà
Bờ vai ngoan nhỏ vòng tay siết
Mặc cả hôn hoàng có vội qua
Người nhớ chăng lời yêu thiết tha
Cho dù trời đất có phong ba
Cuộc tình hối hả vòng nhật nguyệt
Cũng là muôn kiếp chẳng lìa xa
Người bỏ ta rồi chẳng nhớ ta
Để cho phai úa nhạt màu hoa
Một mình cô độc ngồi ta khóc
Cuộc tình sao lại chóng phôi pha…!
Tình Mất
Có lẽ giấc mơ trôi qua rồi,
Tình yêu ước ao xa tầm với.
Tiếng nói trái tim phải lặng im,
Hạnh phúc nụ cười đâu còn thấy!
Vắt vẻo niềm vui còn có mấy,
Thẩn thờ cảm xúc tan biến đi.
Đá sỏi khô cằn dòng suy nghĩ,
Thơ viết dở dang một chuyện tình!
Mở mắt nhìn trông chẳng thấy hình,
Nhắm mắt lắng nghe thì lệ rơi.
Âm thanh thương nhớ vọng đau đớn,
Than ôi than ôi tình đắng cay!
Tưởng rằng trái tim đã trao tay,
Hiểu ra tâm hồn ôm khổ sầu.
Gút lại chiếu thẳng phá giấc ngủ,
Cuộc đời vốn dĩ chẳng như mơ!
Xuân Mới
Xin Hỏi Em Có Thích Mùa Đông?
Em bảo mình yêu nhất mùa đông,
Ngủ vùi chăn ấm …rúc nách chồng,
Sao không thương cảm người đơn lẻ,
Một mình quằn quại…giá lạnh phong ….
Em bảo mình thích nhất mùa đông,
Được xem tuyết phủ khắp núi rừng,
Tại sao không xót …người trên bản,
Đốt lửa đêm ngày xua giá băng…
Em nói với anh thích mùa đông,
Không phải son phấn má vẫn hồng,
Sao không nghĩ tới người gieo hạt,
Rét ngọt rét hại…khổ nhà nông…
Em bảo mình thích nhất mùa đông…
Ông,bà, cha, mẹ …chịu nổi không???
Rét buốt thân già sao chịu thấu!!!
Anh hỏi: em còn thích mùa đông …!?)))
Đêm Trở Gió
Mưa nửa đêm, kèm theo gió lạnh
Em vội vàng, khép cửa sổ đêm
Có nỗi buồn, không thể đặt tên
Em thao thức, giữa đêm trở gió.
Đêm không ngủ, nằm hoài trăn trở
Cứ vụng về, giấu nhớ vào tim
Hình bóng anh, như mãi còn in
Lòng tê tái, giữa đêm trở gió.
Đêm vắng anh, chìm trong thương nhớ
Ngoài trời kia, gió lạnh mưa rơi
Chăn màn nào, ấm trái tim côi
Em mỏi đếm, mưa rơi tàu lá.
Đêm thức trắng, chơi vơi lạnh giá
Bản nhạc khuya, vì thế lão lề
Đêm không anh, như dài lê thê
Em muốn khóc, vào đêm trở gió./.
Hạnh Phúc Tìm Đâu?
Hạnh phúc về đâu hỡi gió ngàn
Đi như vệt nắng chở mùa sang
Con đường sỏi đá bàn chân mỏi
Phía ấy không tên…chỉ lá vàng!
???
Hẳn đã bao lần tim thắp lửa?
Hồn say chén đắng đợi giông tan
Thương thân- kẻ sĩ…tìm Tri Kỉ
Chẳng thấu…Hồng Nhan chốn Địa Đàng
Thơ 7 chữ về tình yêu tuổi học trò
Thơ 7 chữ về tình yêu tuổi học trò chứa đựng những tình cảm trong sáng, đẹp đẽ nhất. Đó là sự thẹn thùng, e lệ của những cô gái, chàng trai tuổi mới lớn nhưng cũng không kém phần ngọt ngào, lãng mạn, sâu sắc. Từng câu thơ dạt dào cảm xúc khiến người đọc đáng thức dậy những kĩ niệm, để rồi nhớ mãi về một khoảng thời gian xa xưa trong kí ức. Hay đó cũng chính là động lực để tuổi mới lớn thêm niềm tin về một tình yêu vẹn tròn. Cùng trao nhau những giây phút ngọt ngào để những kỉ niệm đẹp sẽ luôn còn mãi bạn nhé!
Nhành Phượng Khô – Phạm Hùng
Ve rộn rã gọi hè về đổ nắng
Đỏ rực trời chen mây trắng phượng đơm
Chân bước đều khu phố nhỏ chiều hôm
Bao kỷ niệm bủa tràn ôm ký ức.
Cũng một buổi trưa hè trời nóng nực
Bắt tôi trèo bẻ phượng thực là cao
– “Thế là huề, công tớ đã ghi vào
Dòng lưu bút hôm nào đưa cho tớ”.
Cầm cành phượng: – Cậu ơi mau đoán thử
Liệu tớ còn sẽ giữ đến bao lâu?
Thấy phân vân… nàng buông nhẹ tiếp câu
– Tớ ép lại, không bỏ đâu nhé Ngốc.
Cả hai bỗng… lặng im trong phút chốc
Tự bao giờ, tay nắm chặt bàn tay
Chẳng nhạt phai những rung động thơ ngây
Dẫu đã trải ngàn, vạn ngày cuộc sống.
Tôi nhập ngũ, buồn vui cùng con sóng
Người sẻ chia lúc biển động… là em
Tôi luôn cười khi nhận cánh thư êm
Một buổi đọc bỗng nhiên con chữ múa.
Em nhắn bảo… không thể còn gặp nữa
Nhà chuyển rồi, bao hẹn hứa vụt bay
Ôi giấc mơ! Sẽ chung bước một ngày
Nửa trái đất… tôi ngắn tay để với.
Dòng đời vẫn cứ trôi dù chẳng vội
Phương trời xa em nhớ tới phượng không?
Còn riêng tôi mãi ghi khắc trong lòng
Nhành phượng khô ngày xưa… Nàng có giữ?
TUỔI MỘNG!
Tác giả: Phan Thúc Đinh
Sau tháng ngày nép mình bên cánh phượng
Chờ thu sang bàng khoác áo biếc rờn
Và sáng nay nghe rộn rã sân trường
Nắng mơn trớn trên mơn man tán rộng.
Tiếng ríu rít của chích bông lay động
Cả sân trường sống dậy những niềm yêu!
Tà áo dài tha thướt biết bao nhiêu
Làn tóc mộng bay ngang trời bối rối!
Em trở lại cho tim anh nóng hổi
Nhung nhớ xa anh khắc lá đợi mùa
Em mơ màng bên khung cửa gió lùa
Mắt hóng đợi nắng trở màu óng ả!
Sương trễ nải chẳng muốn xa cách lá
Lần lữa lăn rồi neo cuối ngọn cành
Anh nhìn em sợ chớp mắt mong manh
Sẽ làm hỏng phút hồn em hóa mộng!
Đôi chim khuyên cũng ra điều hớt hóng
Khi thấy anh âu yếm trọn ánh nhìn
Trang vở đầu tiên anh vẽ hình trái tim
Em ngúng nguẩy…Anh dại ngây từ phút ấy!
CÒN MÃI VỚI THỜI GIAN
Tác giả: Bùi Thế Uyên
Ngọn lửa tình tưởng chừng như đã tắt.
Bỗng trở về trên ánh mắt bờ môi.
Dấu yêu xưa đã có lúc xa rồi.
Cứ hiển hiện trong tôi ngày thơ dại.
Nhớ về ai với nụ cười thân ái.
Hương tình em còn mãi với thời gian.
Anh tìm về trong ký ức miên man.
Cánh phượng tàn dâng tràn mùa hạ cũ.
Kỷ niệm tuổi thơ bạn bè một lũ.
Giờ ra chơi ngồi túm chuyện bù la
Chỉ mình em e ấp đứng nơi xa.
Ánh mắt buồn xa xăm nhìn rất lạ.
Ta nhìn nhau trong lòng tưởng như đã.
Bởi yêu rồi chỉ là gã khờ thôi
Ta tìm về ký ức đã xa vời.
Tim buồn trôi của những ngày tuổi ngọc.
Nhớ thầy cô của một thời khó nhọc.
Giờ xa rồi lại khóc bởi vì thương.
Xa bạn cũ lòng bỗng thấy vấn vương.
Ước tháng năm nụ hương tình trở lại.
Gặp lại nhau tím bằng lăng mê mải.
Kỷ niệm này sống mãi với thời gian.
Nghĩ về em tình yêu cứ dâng tràn
Ngọt bờ môi đan xen niêm hạnh phúc.
ẤY À – ẤY ƠI
Tác giả: Trịnh Thanh Hằng
Ấy ơi tớ bảo ấy này
Cho mượn quyển vở của ngày hôm qua
Ngày mai trả vở người ta
Bông hồng ép giữa thật là tinh khôi.
Ấy à đã đến giờ chơi
Mình ngồi riêng nhé một nơi góc trường
Thấy bông phuợng rụng mà thương
Nhặt lên phủi khẽ cài vương tóc thề.
Ấy ơi mỗi buổi chiều về
Đuổi ong bắt bướm triền đê sau làng
Cánh diều bay bổng ngỡ ngàng
Về mau đi nhé mẹ sang đánh đòn.
Ấy à nghiện tiếng cười giòn
Của cô bạn học mới tròn đôi mươi
Long lanh mắt nhãn thật tươi
Rưng rưng ứa lệ tiễn người nhập quân.
Ấy ơi mai bước phong trần
Sống đời quân ngũ muôn vàn gian nan
Ngủ rừng lội suối băng ngàn
Ngắt nhành hoa nhỏ Phong lan tặng người.
Ấy à nghỉ phép về xuôi
Đến thăm ấy nhé cho nguôi nỗi lòng
Nụ hôn ấp ủ chờ mong
Đầu đời tặng ấy nối vòng yêu thương.
Ấy ơi….
MÙA HÈ KỶ NIỆM
Tác giả: Phan Thị Tuyết Vân
Tiếng ve giục giã gọi hè về.
Bên đường phượng vĩ nở đẹp ghê.
Tia nắng chói chang xuyên kẽ lá.
Hai đứa mình chung một ô che.
Cứ muốn gần nhau mãi thế này.
Sánh bước kề bên nắm chặt tay
Cho bản nhạc ve ngân nga mãi.
Gửi chùm hoa phượng chút men say.
Vẫn biết thời gian chẳng ngừng trôi.
Sân trường đỏ thắm rực khoảng trời.
Mối tình đã lớn theo năm tháng.
Kỷ niệm bên nhau những tháng ngày.!!
DẤU THỜI GIAN
Tác giả: Tú Uyên
Hạ vừa buông tiếng thở dài
Ta lâng lâng nhớ ô mai tuổi hồng
Có lần em dẩu môi cong
Chẳng yêu sao lại bòng bong…rối bời?
Thư tay trao giữa giờ chơi
Ừ thì tôi trót…nhớ người bàn trên
Có lần giả bộ ngồi xen
Môi vừa chạm ánh mắt hiền…của ai.
Lời yêu viết dưới nắng mai
Phượng hồng hái vội lén gài…trang thơ
Tình đầu tôi giống gã khờ
Còn em trinh trắng mắt mơ mộng buồn…
Trách chiều xưa chợt mưa tuôn
Lời yêu trôi mãi, hạ cuồn cuộn đau
Mình tôi với mối tình đầu
Ngẩn ngơ tìm lại dấu màu thời gian…
LÚNG LIẾNG ƠI
Tác giả: Phan Thu Hà
“Lúng liếng à lúng liếng ơi
Có một cuốn vở ai đánh rơi
Mất gì mình mới cho ấy chuộc
Bằng không mình giữ để đọc chơi”.
Chọc nhỏ giận rồi nhỏ không nói
Lặng im trên suốt dọc đường về
Vào mùa phượng đỏ ve inh ỏi
Hắn đành lẽo đẽo một thôi đê.
Nhỏ ngồi bàn trên hắn bàn dưới
Đủ trò nghịch ngợm nhất quỷ ma
Thấm thoắt mấy mùa …năm học cuối
Lại thêm mùa cây phượng trổ hoa.
Nhỏ lớn bổng rồi đâu còn nhỏ
Hắn cũng phổng phao đúng “ trai làng “
Ai xui chữ “ ghét “ thành cầu nối
Một ngày hai đứa hẹn nhau sang.
Vu vơ hắn nhắc từng chuyện cũ
Lại gọi nhỏ bằng:” lúng liếng ơi”
Đỏ mặt nhỏ cười không giận nữa
Ngày mai mỗi đứa một phương rồi.
Vu vơ hắn khẽ cầm tay nhỏ
Nhỏ cũng để yên chẳng nói gì
Bông phượng ép vào trong cuốn vở
Lời yêu đầu ngỏ trước mùa thi.
Rồi hắn lên đường xa nhỏ mãi
Ngày đi nào biết được ngày về
Nước mắt chia ly chiều ái ngại
Hoàng hôn buông tím cả chân đê.
Ngày ấy xa rồi mùa hoa phượng
Hai đứa trôi theo những cảnh đời
Tình đầu đẹp mãi trong tim nhỏ
Ngỡ ngàng ai gọi:” lúng liếng ơi!”
CÔ BÉ
Tác giả: Phạm Hồng Giang
Anh vẫn thích gọi Em là cô bé.
Em mỉm cười: chẳng bé nữa đâu Anh.
Má bớt hồng tóc cũng chẳng còn xanh.
Chỉ còn lại chút chòng chành nhung nhớ.
Nhưng Em ơi tình yêu là hơi thở.
Vẫn ngọt ngào như cái thủa ngày xưa.
Thủa thơ ngây cùng bạn hữu trêu đùa.
Đâu dám cầm tay dù lòng thì rất muốn.
Rồi những buổi trèo tường khi đến muộn.
Chúng bạn cười cô giáo bắt quay lưng.
Có những hôm nghỉ học lúc nửa chừng.
Lại rủ nhau trèo bẻ cành phượng đỏ.
Thủa ấy trong Anh vẫn còn đâu đó.
Văng vẳng bên mình lời ngỏ yêu thương.
Góc sân trường còn đâu đó vấn vương.
Chùm phượng vĩ nở đỏ đường ly biệt.
Anh vẫn muốn gọi Em dù có muộn.
Cô bé ….
Ngày nào ….
Xáo trộn …
Tim Anh!
MỘT THỜI NHẤT QUỶ NHÌ MA
Thơ Thu Hiền Thu Hiền
Thuở ấy tôi học trò ngốc lắm
Thương thầm cô nhỏ ở bàn trên
Chẳng biết tỏ bày niềm thương nhớ
Dại khờ toàn kiếm chuyện chọc em
Có bận tà áo dài loang tím
Còn tôi ngu ngơ đến nực cười
Nghịch vẽ bằng lăng làm kỉ niệm
Mắc mưa…lem áo…lệ em rơi
Còn giấu bút, thước cùng sách vở
Không may thầy gọi em trả bài
Vở thiếu thầy phạt em điểm kém
Tặng kèm tên trong sổ đầu bài
Chẳng biết rồi trời xui đất khiến
Bữa đó chợt nổi máu anh hùng
Sâu róm, thằn lằn và rắn ráo
Lén bỏ cặp em…như gã khùng
Em giận xin thầy cho chuyển lớp
Tôi ngẩn ngơ tự trách mình
Bàn trên thiếu bóng em…trống vắng
Tôi thẫn thờ giống kẻ điên
Xa rồi thủa nhất ma nhì quỷ
Nhớ hôm lớp cũ về tựu trường
Em bảo:_ ngày xưa ông nghịch quá
Tôi mến mà hổng có dám thương
Xấu hổ tay dư thừa gãi tóc
Kí ức ngày xưa bỗng tràn về
Câu xin lỗi em từ dạo ấy
Bây giờ…dẫu muộn..ấy đừng chê
TỎ TÌNH
Thơ Hồ Viết Bình
“Phượng hồng” bài hát rất hay
Giúp tôi nói hộ lòng này với em
Hôm qua tập hát cả đêm
Hôm nay tích tịch bên thềm say sưa
Chắc em cũng đã biết thừa
Tỏ tình kiểu ấy đã xưa lắm rồi
Bây giờ công nghệ quá trời
Chỉ cần anh “tít” một hồi em sang
Nghĩ vậy tôi rất hoang mang
Nhưng không phải thế kìa nàng đang vui
Nhìn lên miệng nở nụ cười
Anh ơi em đã nhận lời tình anh.
Thơ 7 chữ về tình yêu quê hương đất nước
Thơ 7 chữ về tình yêu quê hương đất nước được rất nhiều độc giả vô cùng yêu thích. Từng câu thơ ngọt ngào chứa đựng tình cảm của nơi ta sinh ra, lớn lên và gắn bó. Mỗi một không gian, một thời gian đều đọng lại trong ta những kỉ niệm ngọt ngào. Thể hiện tình yêu quê hương đất nước, tình yêu gia đình qua những bài thơ đặc sắc dưới đây bạn nhé!
1, Tuổi Thơ Tôi
Tôi lớn lên với những cánh diều
Chiều nội đồng gió thoảng phiêu diêu
Bên triền đê thả bò đá bóng
Để bây giờ thương biết bao nhiêu
Tôi lớn lên với những trò chơi
Giấu trong tim ước mộng xa vời
Tuổi thơ ơi những ngày rất đẹp
Để giờ đây theo cả cuộc đời
Tuổi thơ ơi một ngày khôn lớn
Là cuộc đời tôi nhớ trong mơ
Quê hương ơi một lần nức nở
Là cả đời tôi viết vào thơ…
(Huỳnh Minh Nhật)
2, Chiều Trên Sông Quê
Chiều rơi xuống bờ sông ấu thơ
Vẳng tiếng vạc kêu, gió hững hờ
Ngư lão kéo chài khua khua nước
Dẫu có một mình chẳng bơ vơ
Xa xa đo đỏ nắng chiều xa
Lộp cộp cầu tre ngân khúc ca
Diều ai cất sáo du dương thế?
Đêm đã rớt rơi lối về nhà…
Quê hương ta đấy, thân thương quá!
Sông chảy về đâu sao cứ trôi?
Bao nhiêu cũng sẽ về cõi cội
Chừ đây quê hương, ta với tôi…
(Huỳnh Minh Nhật)
3, Quảng Ngãi Quê Anh
Em về chưa?
Quê hương anh… Quảng Ngãi!
Người miền Trung thương lắm ngại chi em?
Về Cô Thôn xem trăng xuống buổi đêm
Đặt gót nhỏ lên cát mềm Cỗ Lũy
Ngắm hoàng hôn trên Long Đầu Hỷ Thủy
Dạo vài vòng dưới bờ bãi Mỹ Khê
Nghe mùa về nơi Đức Phổ Làng Quê
Thiên Bút Phê Vân nao lòng thi sĩ
Em về chưa?
Hỡi em người tri kỷ
Dòng nước Trà Giang phẳng lặng hữu tình
Biển Sa Huỳnh có muối mặn trắng tinh
Chốn Bình Sơn mía đường ôi ngọt lịm
Ghé La Hà Thạch, ghé Ấn sơn hành
Ghé bến Tam Thương chòng chành ru đợi
Có ngọn đồi cao, lúa xanh vời vợi
Có bánh xe nước quay đã bao đời
Em về đi
Để anh hái cho em…
Đóa Sen hồng ở Trà Câu quê ngoại
Bánh tráng mạch nha, mứt đường đủ loại
Cá bống kho hành, cua nấu canh chua
Về đi em, người miền quê chẳng có hơn thua
Có khổ cưc nhưng muôn đời chân chất
Có nắng hạn về, có mùa gió bấc
Em có muốn về…
Quảng Ngãi với anh không…?
(Huỳnh Minh Nhật)
4, Miền Trung Quê Tôi
Quê tôi Miền Trung
Nơi quanh năm trập trùng bão lũ
Những mẹ già xót xa mùa vụ
Cha bạc đầu giấc ngủ không yên
Những con người nghèo khổ triền miên
Mẹ hiền ngày đêm lưng còng vai xả
Cha ngũ tuần chân cày sỏi đá
Ôi cực cùng – Mệt lã mồ hôi
Nơi đâu? Nơi đâu bão lũ cuốn trôi
Nơi đâu nắng tháo mồ hôi
đổi màu da tóc?
Nơi đâu lắng nghe tiếng khóc mẹ già
Nơi đâu khổ cực bao la
nhưng con người không ngã?
Nơi đâu giọng nặng gian nan vất vả
Và khó nghe theo chữ nhọc nhằn
Nơi đâu lắm những nếp nhăn
Và mái tóc muối tiêu hằn màu sương gió?
Quê hương tôi bao đời khốn khó
Lại trời đày mưa gió triền miên
Biết làm sao cho hết ưu phiền
Làm sao cho mẹ hiền bớt khổ
Tôi xa quê từ cái thuở lên mười
Đã chục năm chưa nghe tiếng cười nơi ấy
Mong sớm được về lại một lần nhìn thấy
Ngọn Ấn yên bình ngả khúc Trà Câu…
(Huỳnh Minh Nhật)
5, Trở Lại Quê Hương
Tôi trở về một chiều hanh hao nắng
Dấu gót hài lấm tấm bụi đường xa
Đem lòng yêu ngọn Ấn với sông Trà
Nỗi xa quê vẫn mãi hoài thấp thỏm
Quê hương tôi nép bên dòng sông nhỏ
Mái nhà gianh khép bóng những hàng tre
Khói chiều lam rải xuống lối đi về
Gió nội đồng thơm lừng hương mái rạ
Làng tôi ở ruộng vườn xanh bát ngát
Nhà ông bà có mấy ngọn dừa cao
Hoa ngũ hương xanh đỏ khắp bờ rào
Đằng sau nhà hố bom bì bõm vịt
Làng tôi ở mỗi chiều khi gió vít
Sáo vi vu no gió những cánh diều
Đám trai làng thủ thỉ chuyện tình yêu
Làng bên kia có cô nàng xinh lắm
Làng tôi ở cạnh bên bờ xóm biển
Thuyền thúng chài trôi nổi khắp ven khơi
Nghe thoáng qua đâu đó tiếng ru hời
Giữa những hàng phi lao cần mẫn ấy
Tôi nằm đây nơi bờ đê ngày cũ
Mãi miết nhìn đàn chim mải miết bay
Mùi mặn nồng lồng ngực khiến hồn say
Đàn chiền chiện, cánh bướm vàng, tiếng nghé
Tôi nằm đây nhớ về ngày xưa cũ
Thời trẻ thơ bắt ốc với lội đồng
Đến mai này liệu biết có còn không?
Mai xa quê sẽ đau lòng lữ thứ…
(Huỳnh Minh Nhật)
6, Nhớ Con Sông Quê Hương
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng.
Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỉ niệm giữa dòng trôi?
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi!
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu
Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy
Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non bơi lội trên sông
Tôi giơ tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ
Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên sông
Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
Hai tiếng thiêng liêng, hai tiếng “miền Nam”
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không quen biết…
Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới
Quê hương ơi! Lòng tôi cũng như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
Không ghành thác nào ngăn cản được
Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước
Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương…
(Tế Hanh)
7, Quê Hương
Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới
Nước bao vây cách biển nữa ngày sông
Khi trời trong gió nhẹ sớm mai hồng
Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá
Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã
Phăng mái chèo mạnh mẽ vượt trường giang
Mảnh thuyền to như mảnh hồn làng
Rướn thân trằng bao la thâu góp gió.
Ngày hôm sau ồn ào trên bến đỗ
Khắp dân làng tấp nập đón ghe về
Nhờ ơn trời, biển lặng cá đầy ghe
Những con cá tươi non thân bạc trắng
Dân chài lưới làng da ngăm rám nắng
Khắp thân người nồng thở vị xa xăm
Chiếc thuyền im bến mõi trở về nằm
Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ.
Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ
Màu nước xanh, cá bạc chiếc buồm vôi
Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi
Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá
(Tế Hanh)
8, Quê Hương
Ngày xưa tôi sống vui êm
Trong khu làng nhỏ kề bên sông đào.
Chị tôi giặt lụa cầu ao,
Trời trong, nắng ửng, má đào ghẹo duyên.
Tôi say nước thắm mây huyền,
Nước mơ dáng cũ, mây truyền tiếng xưa …
Đời lành: nắng nhạt mưa thưa,
Sầu hôm hối sáng, buồn trưa tiếp chiều.
Có lần tôi thấy tôi yêu
Mắt nhung, cô bé khăn điều cuối thôn.
Lâu rồi, tôi đã… hơi khôn,
Biết cô hàng xóm có còn nhớ nhau?
(Hồ Dzếnh)
9, Quê Hương
Xa quê biền biệt từ lâu
Mà hương quê chẳng phai mầu thời gian
Ước ao một bữa rau lang
Ăn cùng mắm cáy, cua rang cháy càng
Nhiều đêm mơ ổ rơm vàng
Say mùi lúa mới, miên man giấc nồng
Mắt cay ngỡ khói đêm đông
Xoay quanh bếp lửa than hồng nướng khoai
Đầu nhà nở trắng hoa mai
Nhớ hương hoa bưởi cô Hai gội đầu
Khế chua, sung chát ngấm lâu
Nhớ cơm cà nén, canh bầu đầu tôm
Nhớ ai má lúm, môi son
Đêm trăng dúi nắm cốm thơm vội vàng
Tay cầm tay ấm mùi hương
Qua năm tháng mấy nẻo đường không phai…
(Hồ Văn Thiên)
10, Quê Hương
Quê hương giản dị chẳng đâu xa
Bãi mía vườn rau với ruộng cà
Khóm trúc bờ đê chiều nhạt nắng
Dập dờn sóng lúa chạy la đà
Quê hương mộc mạc chẳng kiêu sa
Mái lá đơn sơ dưới nắng tà
Khói toả lam chiều thơm gạo mới
Du dương tiếng gió hát ngân nga
Quê hương sách sử đã in ra
Một dải cong cong khảm ngọc ngà
Núi đá chênh vênh bên biển lớn
Rừng xanh suối mát trãi muôn hoa
Quê Hương êm ả những lời ca
Điệu Bắc Nam ai thật mặn mà
Xứ Huế Trường Tiền thôn Vỹ Dạ
Ai nghe thấy tiếng cũng mơ ra
Quê hương nhuộm đỏ bởi phù sa
Chín nhánh rồng bay tạo vóc ngà
Vựa lúa phì nhiêu xanh bát ngát
Đàn cò trắng lượn phía trời xa
Quê hương mãi mãi ở trong ta
Dẫu có tha phương biệt mái nhà
Đất Tổ là gì ai cũng hiểu …
Như là… chỉ một Mẹ và Cha!
(Trúc Quỳnh)
Mỗi bài thơ 7 chữ về tình yêu mang lại cho ta từng xúc cảm đặc biệt khác nhau. Có thể đó là niềm vui, vị ngọt nhưng có thể đó cũng là trái đắng trong tinh yêu. Nhưng mỗi cung bậc cảm xúc đều giúp ta thêm thấu hiểu và mến yêu cuộc sống này. Chính vì lẽ đó, đừng bao giờ quên làm sống lại tình yêu trong mình bạn nhé!