Những bài thơ tình bất hủ với những vần thơ chất chứa nhiều tâm tình, ngọt ngào, lãng mạn được nhiều người yêu thích. Đọc những bài thơ, bạn như hòa mình vào cảm xúc lâng lâng, chìm đắm trong men say của niềm hạnh phúc lứa đôi. Cùng nhau đọc và cảm nhận ngay dưới đây nhé.
Chùm thơ bất hủ về tình yêu được yêu thích nhất
Chùm thơ bất hủ về tình yêu dưới đây khiến lòng người say đắm. Niềm vui, niềm hân hoan dâng trào khi có em, khi có anh, khi có chúng ta, một tổ ấm hạnh phúc nhất đời. Mỗi một câu thơ đểu gửi gắm tình cảm mến thương, đong đầy yêu thương và bộc lộ tấm chân tình hay trái tim đang thổn thức trong lồng ngực. Mời các bạn cùng đọc và nghiền ngẫm những ý thơ, hình ảnh đẹp nhé.
TÔI YÊU EM
(A.x.pu-skin 1799-1837-nhà thơ Nga)
Tôi yêu em: đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa,
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài.
Tôi yêu em âm thầm không hy vọng,
lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,
Tôi yêu em, chân thành,đằm thắm,
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.
NGỰC EM LÀ THÁNH GIÁ
(HENRICH-HAI NƠ(ĐỨC)
Ngực em là thánh giá
Tóc cuộn thành vòng dây
Nơi đây từng treo cổ
Bao trái tim thơ ngây.
Mắt em là hồ nước
Long lanh và rất đầy
Nơi đây dìm vô số
Bao thuyền tình qua đây.
Môi em là hương thơm
Nhưng mùi thơm rất độc
Bao kẻ liều mình hôn
Trước, sau đều ngã gục.
Đường vào trái tim em
Nơi nơi đều rộng mở
Nhưng đọng đầy màu đen
Những tình yêu tắt thở.
Ôi tình yêu của em
Là những vòng xích sắt
Giam cầm bao trái tim
Dịu dàng trong khóe mắt.
Hôm nay khi biết rằng
Tim tôi đây đã thắt
Thánh giá là ngực em
Nghẹn ngào tôi tái mặt.
Tôi muốn hét to lên
Trong nấm mồ bằng ngọc
Rằng: BẠO CHÚA- NỮ HOÀNG
Cũng cùng chung khóe mắt.
EM LÀ …HenRic- HaiNơ
Em là hoa huệ trắng
Nở trong trái tim anh
Em là nghìn tia nắng
Soi đời anh ngọt lành
Em là những ước mơ
Mà anh hằng khát vọng
Em là một hồn thơ
Chứa chan đầy sức sống
Em là từng đợt sóng
Ôm ấp mạn tàu anh
Em là vì sao sáng
Soi màn đêm lung linh
Em là cây tùng xanh
Vươn cao trong bão tố
Em là chim mùa xuân
Bay vờn trên biển cả
Em là bông lan đá
Hương tỏa ngát núi rừng
Em là đồi cây dẻ
Trăng sáng ôm mênh mông
Em là dòng suối xanh
Những buổi chiều anh tắm
Em là ráng hòang hôn
Những buổi chiều anh ngắm
Trong mắt em sâu thẳm
Anh thấy cả đất trời
Cách xa tình vẫn đẹp
Có phải không em ơi?
TƯƠNG TƯ
(Đỗ Phủ- Trung Quốc)
Hoa hoa lá lá rụng bời bời
Không thấy chàng ngày nhớ chẳng nguôi.
Gan ruột xót xa dường muối xát
Lệ rưng chưa đọng đã tuôn ơi.
Mình ta một tấc lòng
Không ai cùng để ngỏ
Gió cuốn mấy tầng không
Với trăng ta bày tỏ.
Ôm dàn lên lầu cao
Lầu cao tràn ánh nguyệt
Chưa dứt khúc tương tư
Lệ nhỏ đàn dây đứt.
Người ta bảo Tương sâu
Chưa bằng tương tư đâu
Sông sâu còn có đáy
Tương tư lại không bờ
Chàng ở đầu sông Tương
Thiếp ở cuối sông Tương
Nhớ nhau mà không thấy
Cùng uống nước sông Tương.
Mộng buồn bay chẳng đến
Chỉ chết mới gặp nhau
Tương tư ta khổ đau
Có tương tư mới biết.
Tương tư, tương tư, ôi tương tư!
Tương tư dằng dặc, ôi vô tận!
Sớm biết yêu thương lòng mang hận
Thà buổi ban sơ cứ hững hờ. (Nguyễn Đôn dịch)
Ý TRỜI
( Gabriela Mixtowran)
Nếu anh phụ tình em
trời đất sẽ thành mẹ mìn độc ác
Sóng biển sẽ lên cơn sốt
Cuộc sống đau buồn
Trái đất chỉ đẹp thêm
Từ khi anh yêu em
hôm ấy dưới cây táo dại
Chúng ta bên nhau chẳng cần lên tiếng nói
Và cũng như tình yêu, hoa táo ngát hương thơm
Nhưng nếu anh phụ tình em
Mặt đất sẽ sinh đầy rắn độc
Đôi chân rã rời quỵ gục
Trên miền đất hoang vu
Và trong em Chúa cũng hết nhân từ
Chúa bẻ gãy tay người ăn mày gõ cửa
Giày vò trái trái tim người con gái đau thương
Sẽ vọng về bên tai em
Lời anh ngọt n hư nụ hôn
Vì những chiếc hang sâu thẳm
Sẽ trả em giọng nói của anh
Bụi trên mọi nẻo đường
Giữ mùi hương những cây anh trồng
Như chú hươu đi tìm mùi hương cây đó
Em sẽ đi theo anh đến đỉnh núi sườn non.
Những đám mây sẽ in xuống nhà em
Mình cco gái mà anh theo đuổi
Nếu hôn cô ta
Anh sẽ như một kẻ gian tà tội lỗi
Khi nâng mặt cô ta dậy
Anh sẽ nhận ra mặt em nước mắt đầm đìa
Trời chẳng cho anh nắng
Nếu anh không đi cùng em
Trời chẳng cho anh uống
Nếu nước không chao động bóng em
Và anh sẽ chẳng thể nhủ ngon
Nếu tóc em không là gối
Nếu bỏ đi, anh sẽ đạp nát hồn em
Như rêu bên đường
Dù ở đồng quê hay núi rừng
Anh cũng luôn luôn đói khát
Và buổi chiều của anh ở bất cứ xứ nào
Cũng là những vết thương em rớm máu
Em sẽ nhập vào lưỡi anh
Dù anh gọi tên người con gái khác
Em sẽ là muối trong họng anh mặn chát
Dù hát ca ao ước hay hờn căm
Anh cũng chỉ được gọi tên em!
Nếu anh chết ở một nơi xa xôi nào đó
thì mười năm sau trên mộ
Tay anh vẫn như giơ lên
Đón những dòng nước mắt của em
Thịt da anh vẫn cứ run run
Và chỉ rữa tan
Khi trên mặt anh,
xương em rơi xuống.
TRONG MƠ ANH ĐÃ KHÓC
(HENRICH HAINƠ)
Trong mơ anh đã khóc
Thấy em trong áo quan
Ðến khi anh tỉnh giấc
Nước mắt cứ tuôn tràn
Trong mơ anh đã khóc
Thấy em không trung thành
Tỉnh dậy, anh đôi mắt
Lệ đắng còn chảy quanh
Trong mơ anh đã khóc
Thấy em vẫn dịu hiền
Thế rồi anh tỉnh giấc
Nước mắt vẫn triền miên
Hoàng Trung Thông dịch
(Bản Tình Ca 1822-1823)
Gửi… Lécmôntốp:
Thôi hãy dẹp những bận lòng vô ích
Đùng khơi lên tất cả những ngày qua
Em chẳng tìm thấy gì là tốt đẹp
Để yêu tôi thêm tha thiết mặn mà
Em yêu tôi-tôi tin-là đủ
Tôi là ai em cần biết mà chi
Thật đau lòng nếu cùng em thổ lộ
Rằng đời tôi trống rỗng, mịt mù
Tôi không nỡ phá tan hạnh phúc
Trong tâm hồn trong trắng nơi em
Cũng không nói rằng tôi không đáng được
Em cảm thương, rằng tôi sống vô tình
Rằng tất cả những gì tôi yêu quý
Nay lại là thuốc độc giết con tim
Rằng tim tôi quen thân cùng đau khổ
Dường khổ đau là đồng chí anh em
Em cất tiếng ngỏ một lời âu yếm
Đáng được ơn bằng cả cuộc đời tôi!
Nhưng em ơi đừng hỏi về quá khứ
Khổ đau này tôi chẳng nhượng cho ai.
VÔ TÌNH- (PusKin)
Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau.
Vô tình nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Vô tình anh không nói
Nên đôi mình xa nhau
Chẳng ai hiểu vì đâu
Đường đời chia hai ngả
Chẳng ai có lỗi cả
Chỉ vô tình mà thôi.
Vô tình suốt cuộc đời
Anh buồn đau mải miết
Vô tình em không biết
Hay vô tình quên đi.
KHÔNG ĐỀ
OLGA BERGOLX (Nga)
Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ
Khúc hát ngây thơ một thời thiếu nữ
“Ngôi sao cháy bùng trên sông Neva
Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà”.
Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu bây giờ anh có lý.
Dù chuyện xong rồi. Anh đã xa cách thế,
Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa.
Lớp trẻ lớn lên giờ lại hát theo ta,
Lại nhắp vị ngọt ngào thuở trước,
Vẫn sông Neva, chiều tà, ánh nước
Nhưng nghĩ cho cùng họ có lỗi đâu anh?
KHÔNG HỀ CÓ
DRUNINA (Nga)
Không hề có tình yêu nào đau khổ!
Hãy tin tôi, tôi muốn nhắc một điều:
Đừng sợ rơi vào trung tâm vụ nổ
Cái mà thường ta vẫn gọi tình yêu.
Nếu ai đó lửa tâm hồn bốc cháy-
Cũng chẳng sao, vì lửa ấy nhiều lần
Sẽ làm sạch tâm hồn ta, vì vậy
Hãy nói thầm: “Xin cảm ơn, mùa xuân!”
Sưu tầm những câu thơ bất hủ hay nhất
Gửi tặng bạn chùm những câu thơ bất hủ hay nhất, ấn tượng nhất trong kho tàng văn học Việt Nam. Những vần thơ này đã và đang được chia sẻ rộng rãi trên các diễn đàn, là cầu nối giữa hai trái tim xa lạ, thổn thức vì nhau.
LỜI CỦA MẮT
(Lệ Thu)
Phút biết anh là phút gặp mắt anh nhìn
Phút hiểu anh cũng là phút ấy
Vì giếng quá trong nên dễ nhìn thấy đáy
Vì mắt quá trong nên mắt nói rất nhiều
Có lẽ mắt muôn đời vẫn nói hộ tình yêu
Em chẳng dám nhìn nhiều đôi mắt ấy
Ðừng hỏi em nếu không nhìn sao thấy
Cho em hỏi một lời: Sao anh cứ nhìn em?!
BIỂN- (Xuân Diệu)
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê…
Bờ đẹp đẽ cát vàng –
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng…
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt…
Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết
Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
YÊU- Xuân Diệu)
Yêu, là chết ở trong lòng một ít,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?
Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.
Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!
Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,
Những người si theo dõi dấu chân yêu;
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.
Và tình ái là sợi dây vấn vít.
Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
GHEN-(Nguyễn Bính)
Cô nhân tình bé của tôi ơi!
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi và mắt chỉ…
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.
Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai,
Đừng hôn, dù thấy cánh hoa tươi,
Đừng ôm gối chiếc, đêm nay ngủ…
Đừng tắm chiều nay, biển lắm người.
Tôi muốn mùi thơm của nước hoa,
Mà cô thường xức, chẳng bay xa,
Chẳng làm ngây ngất người qua lại,
Dẫu chỉ qua đường, khách lại qua.
Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô
Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp
Một trẻ trai nào, trong giấc mơ.
Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ.
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen.
Chân cô in vết trên đường bụi
Chẳng bước chân nào được dẫm lên.
Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi
Và nghĩa là cô là tất cả.
Cô là tất cả của riêng tôi.
NÓI CÙNG ANH-(Xuân Quỳnh)
Em vẫn biết đấy là điều đã cũ
Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu:
Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau
Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
Niềm đau đớn tưởng như vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui
Điều hôm nay ta nói, ngày mai
Người khác lại nói lời yêu thuở trước
Đời sống chẳng vô cùng, em biết
Và câu thơ đâu còn mãi ngày sau
Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
Như không khí, như màu xanh lá cỏ
Nhiều đến mức tưởng như chẳng có
Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang
Nhưng lúc này anh ở bên em
Niềm vui sướng trong ta là có thật
Như chiếc áo trên tường, như trang sách
Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà
Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
Tình anh đối với em là xứ sở
Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
Trái cây thơm trên miền đất khô cằn
Đó tình yêu em muốn nói cùng anh
Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống
Cho con người thực sự Người hơn.
THƠ TÌNH CUỐI MÙA THU
(Xuân Quỳnh)
Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu và hoa cúc
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tay
Tình ta như hàng cây
Đã bao mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ.
Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại…
– Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may.
ĐÔI DÉP
(Nguyễn Trung Kiên)
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia!
SÓNG
(Xuân Quỳnh)
Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ
Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương
Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ
NGƯỜI HÀNG XÓM
(NGUYỄN BÍNH)
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn.
Hai người sống giữa cô đơn,
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
Giá đừng có giậu mùng tơi,
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng…
Có con bướm trắng thường sang bên này.
Bướm ơi, bướm hãy vào đây!
Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi…
Chả bao giờ thấy nàng cười,
Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.
Mắt nàng đăm đắm trông lên…
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,
Tôi buồn tự hỏi: Hay tôi yêu nàng?
– Không, từ ân ái nhỡ nhàng,
Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao!
Tơ hong nàng chả cất vào,
Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.
Mấy hôm nay chẳng thấy nàng.
Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong.
Cái gì như thể nhớ mong?
Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng!
Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng,
Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.
Tầm tầm giời cứ đổ mưa,
Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm!
Cô đơn buồn lại thêm buồn…
Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?
Hôm nay mưa đã tạnh rồi!
Tơ không hong nữa, bướm lười không sang.
Bên hiên vẫn vắng bóng nàng,
Rưng rưng… tôi gục xuống bàn rưng rưng…
Nhớ con bướm trắng lạ lùng!
Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng.
Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng!
Mau về mà chịu tang nàng đi thôi!
Đêm qua nàng đã chết rồi,
Nghẹn ngào tôi khóc… Quả tôi yêu nàng.
Hồn trinh còn ở trần gian?
Nhập vào bướm trắng mà sang bên này!
GÁI QUÊ
(HÀN MẶC TỬ)
Xuân trẻ, xuân non, xuân lịch sự
Tôi đều nhận thấy trên môi em
Làn môi mong mỏng tươi như máu
Đã khiến môi tôi mấp máy thèm
Từ lúc tóc em bỏ trái đào
Tới chừng cặp má đỏ au au
Tôi đều nhận thấy trong con mắt
Một vẻ thơ ngây và ước ao
Lớn lên, em đã biết làm duyên
Mỗi lúc gặp tôi che nón nghiêng
Nghe nói ba em chưa chịu nhận
Cau trầu của khách láng giềng bên
Trên đây là những bài thơ tình bất hủ ấn tượng nhất, để lại trong lòng người đọc một nốt lặng, ngẫm về niềm hạnh phúc lứa đôi và khao khát cháy bỏng trong tương lai. Chúng tôi xin chúc các bạn luôn vui vẻ, hạnh phúc và thành công, đừng quên đồng hành cùng Tapchivanhoc.com để có nhiều cảm nhận thú vị.