Hướng dẫn làm bài văn tả em bé đang tuổi tập đi tập nói lớp 5
Con người trong quãng đường đời của mình sẽ luôn trải qua các giai đoạn phát triển: từ trẻ con, người trưởng thành, người già. Bác Hồ từng nói: “Trẻ em như búp trên cành” – ai cũng thế, cũng đã từng là một đứa trẻ con vô lo vô nghĩ, trong sáng như một tờ giấy trắng. Những đứa trẻ hồn nhiên, trong sáng và vô cùng đáng yêu. Ai mà chẳng từng bắt gặp hình ảnh của chính mình ngày xưa trong hình ảnh của những em nhỏ, những cháu mình. Những đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, bi bô tập nói, lon ton tập đi thường có ấn tượng sâu sắc với mỗi người. Với đề văn “Tả em bé đang tuổi tập đi tập nói lớp 5” đòi hỏi người viết phải tập trung đặc tả hình dáng, tính cách em bé và thể hiện tình cảm của mình với em bé đang tuổi tập đi tập nói đó. Dưới đây là bài văn mẫu tả em bé đang tuổi tập đi tập nói lớp 5 để mọi người có hình dung rõ hơn về đề văn này.
BÀI LÀM VĂN SỐ 1 TẢ EM BÉ ĐANG TUỔI TẬP ĐI TẬP NÓI
Chị em lấy chồng xa, đã gần nửa năm chưa về thăm nhà. Hè năm nay, gia đình chị hứa sẽ về và có cho cả Tường Vi về nữa – cháu gái của em.
Tường Vi nay đã được tròn hai tuổi. Mọi người hay gọi cháu là Bông mỗi khi ở nhà. Trông Bông đáng yêu lắm, nhìn xinh rất giống mẹ. Mái tóc tơ mềm, mượt phớt vàng dài ngang vai lúc nào cũng được đeo thêm một băng-đô màu hồng nhạt trông càng đáng yêu hơn. Khuôn mặt Bông hình trái xoan mũm mĩm với nước da căng mịn, trắng hồng. Mỗi lần thấy Bông là chỉ muốn ôm ngay vào lòng, cưng nựng đôi má đáng yêu. Đôi mắt Bông to, tròn, đen láy với lông mi cong cong rất tự nhiên. Em thầm tự nhủ lớn lên chắc Bông dễ thương lắm. Cái miệng Bông nhỏ nhắn, phớt hồng, lúc nào cũng chúm chím cười. Em rất thích Bông cười. Bông cười tươi, để lộ ra đôi mắt cười và hai răng sữa mới mọc trông rất đáng yêu.
Gia đình anh chị chỉ về được mấy ngày là anh phải đi công tác, bởi vậy Bông cũng chỉ ở lại nhà em đôi ba ngày. Em thường cùng Bông chơi búp bê, chơi đồ hàng. Hình như Bông thích búp bê lắm, có đêm còn ôm búp bê ngủ cùng. Nhà em có nuôi một chú mèo con. Bông cũng rất hay chơi bóng với mèo nữa. Em thường bắt mèo con lên hiên để cho Bông vuốt ve. Ánh mắt Bông đầy sự thích thú, nụ cười không ngớt, tay giựt giựt dây để mèo con đuổi theo. Bông cũng đã dạn rất nhiều. Đôi chân non nớt với những bước đi chưa vững chãi, nhiều lúc em không giữ được thăng bằng, suýt ngã nhưng nhanh chóng giữ được thăng bằng đi tiếp. Mấy lần em cho Bông tập đi, chẳng may Bông bị ngã, Bông sụt sùi một lúc rồi lại toe toét cười. Em thích nghe Bông tập nói lắm. Cái giọng trong trẻo, ngây thơ bập bẹ những chữ cái đầu tiên.
Em quý Bông nhiều lắm, chỉ muốn thi ôn tập và thi thật nhanh để hè này được lên chơi với Bông. Hi vọng Bông mau ăn chóng lớn, càng lớn càng xinh đẹp và sau này sẽ trở thành một công dân tốt giúp ích cho đất nước.
BÀI VĂN MẪU SỐ 2 TẢ EM BÉ ĐANG TUỔI TẬP ĐI TẬP NÓI LỚP 5
Gần một năm trở lại đây, ngày nào gia đình em cũng vang lên những tiếng cười vui vẻ. Đó là bởi nhà em đón thêm một thành viên mới, bé Tuấn- em bé đang tuổi tập đi tập nói rất ngộ nghĩnh và đáng yêu.
Bé Tuấn là con đầu lòng của anh trai em. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào em còn ở trong bụng mẹ mà giờ đây đã sắp nói và đi được. Ở nhà, mọi người thường gọi em là Bắp vì em rất thích ăn ngô.
Bé cũng được khoảng mười tháng, cân nặng khoảng tám cân. Mọi người thường nói bé rất bụ bẫm. Hai cái má tròn phúng phính lại thêm hai má đồng tiền khiến ai cũng muốn thơm. Đôi mắt bé tròn xoe như hai hòn bi ve, đôi mắt toát lên sự ngây thơ và tròn trẻo. Bé rất hay cười, mỗi khi cười lại khoe ra đôi môi chúm chím hồng hào như cánh hoa ban mai. Bé chỉ mới mọc được một vài cái răng sữa nên khi nhô ra chiếc răng, đôi mắt tít lại khiến ai cũng yêu. Bắp có làm da trắng, hồng hào và mát mẻ.
Bé Bắp từ nhỏ đã thích xem các chương trình quảng cáo dành cho thiếu nhi. Mỗi lần như vậy, bé lại đứng chăm chú, học nói theo các bạn nhỏ ở trong video. Tuy chưa nói được rõ, nhưng bé cũng đã nói được những từ đơn giản như bố, mẹ, bà, ông… Vẫn còn ngọng nhưng mỗi khi Bắp cất tiếng gọi mọi người là cả nhà lại không giấu nổi niềm vui, sự rạng rỡ hiện rõ trên từng nét mặt.
Là một đứa trẻ hiếu động nên Bắp rất thích khám phá và tìm hiểu về thế giới xung quanh. Nó như một động lực to lớn thôi thúc bé bước những bước đi chập chững đầu tiên. Từ việc bò thì bé cũng đã tự đứng vững được. Bé thường bám vào thành giường, đi nhưng bước đi đầu tiên tuy còn chưa vững nhưng là cả nỗ lực của bé. Dần dần bé cũng không cần vịn vào đâu nữa. Buổi chiều bé thường đòi mẹ hoặc bà dẫn đi quanh xóm chơi. Bé không thích bế mà chỉ thích được thả xuống đi. Bà em đặt bé xuống sân, đứng cách đấy vài mét để bé đi tới. Bà xòe tay ra và cổ vũ: ” Bắp ngoan của bà cố lên cố lên nào!”. Chỉ nghe có thế, bé liền đi nhanh tới, ôm trầm lấy bà và cười khanh khách như vừa hoàn thành một chiến công lớn. Cũng có nhiều lần đi như vậy, bé không may bị vấp ngã vì đi chưa vững. Ai cũng tưởng bé đau mà òa khóc lên liền chạy đến đỡ bé dậy. Nhưng không, Bắp thật kiên cường và dũng cảm, bé không khóc mà đứng dậy bước tiếp. Ai cũng phải trầm trồ khen ngợi và thán phục bé. Bắp luôn can đảm và trưởng thành hơn các bạn bằng tuổi là ở đó.
Cả nhà em ai cũng yêu quý bé Bắp. Hình ảnh bé tập đi tập nói sẽ luôn để lại ấn tượng khó phai trong tâm trí mỗi thành viên gia đình.
Nguồn Internet