Kể về tâm sự của một chú chó bị lạc chủ văn tham khảo lớp 6

Kể về tâm sự của một chú chó bị lạc chủ văn tham khảo lớp 6

Hướng dẫn

Chó là loài vật trung thành, người bạn thân thiết của con người. Em có những kỉ niệm đáng nhớ nào về người bạn đặc biệt này không, em hãy viết bài văn kể về tâm sự của một chú chó bị lạc chủ.

Để xây dựng ý tưởng bài viết tốt nhất cho đề bài này, các bạn hãy cùng tham khảo phần dàn ý và bài văn mẫu hoàn chỉnh cho đề kể về tâm sự của một chú chó bị lạc chủmà chúng tôi giới thiệu dưới đây nhé!

I. Dàn ý cho đề bài kể về tâm sự của một chú chó bị lạc chủ

1. Mở bài cho đề kể về tâm sự của một chú chó bị lạc chủ

Tên tôi là Đô – la, tôi là cún cưng của cô chủ Giang. Hôm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe một trải nghiệm nhớ đời của tôi khi bị lạc mất cô chủ vào tuần trước.

2. Thân bài cho đề kể về tâm sự của một chú chó bị lạc chủ

– Một ngày chủ nhật đẹp trời, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống bộ lông màu sô-cô-la của tôi, khiến những sợi tóc và cả ria của tôi đều ánh lên như những sợi tơ óng mượt.

– Cô chủ rất vui vẻ nên liền dẫn tôi đi dạo ở công viên gần nhà

– Tôi chạy nhảy khắp nơi, khiến cho cô chủ nhiều khi cứ phải ghìm dây lại vì tôi chạy nhanh quá

– Đến công viên, cô chủ liền tháo vòng dây ra để tôi được thỏa thích chạy nhảy

– Mải chơi mà tôi phớt lờ luôn cả tiếng gọi của cô chủ nên tôi đã bị lạc

– Lạc cô chủ, tôi vừa buồn vừa đói nằm trên bãi cỏ tại công viên

– Đến tối cô chủ đã tìm thấy tôi, tôi vui mừng và cảm thấy có lỗi

3. Kết bài cho đề kể về tâm sự của một chú chó bị lạc chủ

Tôi đã bị lạc như vậy vào tuần trước đấy. Tôi tự hứa với mình từ nay sẽ luôn ngoan ngoãn và nghe lời cô chủ, không bao giờ mải chơi để lạc mất cô chủ nữa. Một lần như vậy, tôi đã rất sợ rồi, nhưng quan trọng là tôi biết, nếu lạc mất tôi lần nữa, cô chủ sẽ buồn lắm, bởi cô chủ coi tôi như một người bạn thân thiết.

Xem thêm:  Phát biểu cảm nghĩ của em về nhân vật Dế Mèn

II. Bài tham khảo cho đề bài “kể về tâm sự của một chú chó bị lạc chủ

Tên tôi là Đô – la, tôi là cún cưng của cô chủ Giang. Thoạt nghe tên tôi, chắc bạn sẽ nghĩ là cô chủ đặt cho tôi cái tên đó để mong tôi sẽ giúp cô chủ đem về thật nhiều tiền đúng không? Nhưng không phải đâu, tên tôi được ghép từ hai nốt nhạc mà cô chủ hay chơi trên đàn piano đấy. Các bạn thấy có ngộ không? Hôm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe một trải nghiệm nhớ đời của tôi khi bị lạc mất cô chủ vào tuần trước.

Hôm đấy là một ngày chủ nhật đẹp trời, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống bộ lông màu sô-cô-la của tôi, khiến những sợi tóc và cả ria của tôi đều ánh lên như những sợi tơ óng mượt vậy. Cô chủ rất vui vẻ nên liền dẫn tôi đi dạo ở công viên gần nhà. Cô chủ còn đặc biệt tặng cho tôi một chiếc vòng cổ xinh xinh, trên vòng còn có một mặt đá khắc tên tôi nữa – đó là tôi nghe cô chủ thì thầm thế khi vuốt ve bộ lông óng mượt của tôi. Thế rồi cô chủ nối chiếc vòng đó với một sợi dây dài để dắt tôi đi dạo. Tôi thích lắm nên vừa được ra đường đã chạy nhảy khắp nơi, khiến cho cô chủ nhiều khi cứ phải ghìm dây lại vì tôi chạy nhanh quá. Đến công viên, cô chủ liền tháo vòng dây ra để tôi được thỏa thích chạy nhảy. Liếc mắt qua phía bãi cỏ xanh mướt gần hồ nước trong công viên, tôi đã thấy mấy cô bạn thân của mình: Misa với bộ lông trắng muốt như bông đang nằm phơi nắng; có cả một cô bạn Chi-hua-hua bé tẹo tôi mới quen đang chạy nhảy nô đùa với một anh chó Bull Pháp có bộ lông màu kem nữa. Tôi nhanh chóng chạy tới và hòa vào với cả bọn để cùng nô đùa.

Tôi mải mê chơi đùa nên quên luôn cả thời gian. Cũng vì mải chơi mà tôi phớt lờ luôn cả tiếng gọi của cô chủ. Chà, tôi vừa nhìn thấy một chú bướm màu vàng cam trông xinh lắm, nên tôi liền chạy theo chú bướm. Tôi nghĩ bụng, mình chỉ chạy một chút thôi, rồi sẽ về ngay. Thế nhưng, tôi cứ chạy mãi, chạy mãi, rồi chú bướm đã bay biến đi đâu mất. Lúc này, sắc trời đã nhuốm đỏ, tôi mới giật mình vì nhận ra mình đã chạy quá xa chỗ ban đầu. Tôi bèn luống cuống đánh hơi để tìm về con đường cũ đã dẫn tới đây. Nhưng tôi tuyệt nhiên không ngửi được mùi của cô chủ nữa. Tôi hoảng quá! Tôi liền cố chạy theo các ngả rẽ khác của công viên để mong tìm thấy cô chủ. Tôi kêu lên mấy tiếng để gọi cô chủ: “Gâu… gâu… gâu…”. Nhưng tôi không thấy cô chủ đâu nữa, cũng không có tiếng cô chủ gọi tôi để đáp trả. Thôi rồi, thế là tôi đã lạc mất cô chủ…

Xem thêm:  Phân tích chi tiết bát cháo hành của Thị Nở trong tác phẩm Chí Phèo

Tôi buồn bã nằm lên một bãi cỏ khác trong công viên. Bình thường giờ này ở nhà, cô chủ chắc chắn sẽ cho tôi ăn. Chỉ cần tôi ăn ngoan, cô chủ sẽ chải lông cho tôi, sau đó lại cho tôi ngồi dưới chân để lắng nghe một bản đàn piano nữa. Vậy mà giờ đây… Tôi bắt đầu thấy đói, bụng tôi cứ cồn cào dần lên. Cơn đói khiến tôi cứ uể oải nằm mãi, không muốn nhúc nhích. Mũi tôi cọ vào mấy cọng cỏ xanh xanh, tôi liền đưa tay chộp lấy một cọng cỏ để nếm thử xem. Nhưng cỏ có vị chán quá, chả ngon như viên đồ ăn tôi vẫn ăn mỗi ngày gì cả. Bầu trời đã dần tối sẫm đi… Tôi chợt thấy sợ… Bình thường, mỗi khi trời tối, cô chủ luôn bật sáng đèn ngoài sân cho tôi nô đùa, hoặc ôm tôi vào lòng vuốt ve trên ghế sô-pha trong phòng khách. Vì thế nên chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ sợ khi trời tối. Nhưng đây là lần đầu phải xa cô chủ, tôi mới phát hiện hóa ra mình lại sợ bóng tối như thế. Tôi nhớ cô chủ quá! Tôi cũng hối hận nữa, vì khi cô chủ gọi tôi đã không chạy ngay đến bên cạnh. Mắt tôi chợt nhòe đi, ươn ướt…

Chợt tôi nghe có tiếng bước chân hối hả, dồn dập như đang bước tới chỗ tôi. Rồi một thứ gì chói lóa rọi vào chỗ tôi nằm, khiến tôi bất giác nhắm mắt lại. Tôi he hé mắt nhìn thì thấy một chú gì trông lạ lắm, đang cầm một vật trông cũng lạ không kém, nhưng lại phát ra ánh sáng như mấy ngọn đèn ngoài sân nhà tôi vậy. Tôi sợ đến mức co rụt người lại thì chợt tôi nghe chú gọi í ới tên cô chủ, và rồi mũi tôi chợt động, đó là bởi tôi đã đánh hơi thấy mùi của cô chủ. Rồi tiếng bước chân của cô chủ càng lúc càng gần, thật vội vã, dồn dập. Tôi nhỏm hẳn đầu lên nhìn, đúng là cô chủ kia rồi. Tôi mừng quá, ngoáy đuôi tít cả lên như để chào cô chủ, còn gọi cô chủ nữa: “gâu… gâu… gâuuu gâuuu…”. Cô chủ chạy đến gần tôi rồi mừng rối rít, cô bế bổng tôi lên và trách: “Em đi đâu thế Đô – la, khiến chị tìm em vất vả quá? Tại sao chị gọi mà em không chạy lại? Để chị phải gọi bác bảo vệ đi tìm một vòng công viên mới thấy đấy. Lần sau không được mải đi chơi mà lạc mất chị đâu, nghe chưa?”. Tôi chỉ biết ngoan ngoãn dựa vào lòng cô chủ để bày tỏ sự hối lỗi. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi đã may mắn tìm được cô chủ và không phải xa cô chủ quá lâu.

Xem thêm:  Tả lại ông cụ ngồi câu cá bên hồ

Tôi đã bị lạc như vậy vào tuần trước đấy. Tôi tự hứa với mình từ nay sẽ luôn ngoan ngoãn và nghe lời cô chủ, không bao giờ mải chơi để lạc mất cô chủ nữa. Một lần như vậy, tôi đã rất sợ rồi, nhưng quan trọng là tôi biết, nếu lạc mất tôi lần nữa, cô chủ sẽ buồn lắm, bởi cô chủ coi tôi như một người bạn thân thiết.

Theo Tapchivanhoc.com

Check Also

7215 1494911290057 1016 310x165 - Soạn bài Ông Đồ của nhà thơ Vũ Đình Liên

Soạn bài Ông Đồ của nhà thơ Vũ Đình Liên

Ông Đồ của nhà thơ Vũ Đình Liên là một trong những sáng tác hiếm …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *