Đề bài: Kể về người mẹ của em
Mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ nông dân lam lũ tối ngày ngoài ruộng đồng. Từ khi biết nhận thức, chưa một lần nào mẹ thủ thỉ với tôi rằng “mẹ yêu con nhiều lắm”. Nhưng bằng tất cả những gì mẹ đã làm, đang làm và sẽ làm cho tôi, cho gia đình còn giá trị gấp nghìn lần lời nói yêu thương kia.
Mẹ. Một người phụ nữ dáng nhỏ gầy gầy đã bước sang tuổi trung niên. Tóc mẹ chưa bạc nhưng trên khuôn mặt đã điểm nhiều nếp nhăn. Từng nếp nhăn là từng gánh nặng hằn in theo năm tháng dài bên năm đứa con. Mẹ bảo ông bà nội ngày xưa giục mẹ đẻ nhiều để sau có nhiều người làm, làm nhiều thì mới có nhiều tiền nhiều của. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của các cụ ngày xưa thôi, còn cuộc sống hiện đại, sinh con ra còn phải lo cho con ăn học đàng hoàng, rồi lại lo cho con có công việc ổn định… Bao nhiêu gánh nặng đè lên đôi vai gầy của mẹ. Trong khi đó, mẹ chỉ là một người phụ nữ thuần nông sinh ra trong gia đình có truyền thống làm nông. Có thể về chữ nghĩa mẹ không biết nhiều, nhưng về kinh nghiệm ươm trồng rau, chăm sóc rau thì nhiều người có trình độ cũng không thể bằng mẹ được.
Mùa nào thức nấy. Quanh năm ngày tháng mẹ trồng hết vụ rau này đến vụ rau khác. Trông mẹ gầy thế thôi nhưng mỗi khi được thu hoạch rau, mẹ vẫn gánh một gánh nặng từ ruộng lên xe. Mẹ trồng rau sạch, nên ai cũng muốn mua rau của mẹ. Hơn nữa, mẹ cũng làm lâu năm rồi nên mọi người đều biết và tin tưởng. Mùa rau nào, khách đến cũng tranh nhau mua. Có khi còn đặt trước vì sợ hết. Nhưng không phải lúc nào công việc cũng được thuận lợi như thế. Tôi nhớ có một năm mưa bão lớn quá, rau mẹ trồng bị hỏng hết, không thể cứu được. Tiền người ta đặt rau mẹ đã cầm và nhận lời. Nhìn cả vườn rau nát tươm không còn một cây nào lành, mẹ ngậm ngùi lắm. Tiền có thể trả lại cho người ta được nhưng uy tín khi đã nhận lời thì rất khó xử. Giờ trồng lại thì không thể kịp được vì sắp đến ngày phải giao rau cho người ta. Mẹ lận đận đi hỏi tìm mua rau sạch hết chỗ này đến chỗ khác. Mẹ đi cả ngày, bỏ cả ăn trưa. Mẹ bảo uy tín của mình xây dựng bao nhiêu năm không thể để bị mất dễ dàng như thế được. Và rồi trời thương mẹ cũng tìm mua được rau để bù trả cho người ta đã đặt. Nhưng mưa bão rau rất hiếm nên giá cả cũng bị đắt hơn gấp ba, bốn lần. Mẹ vẫn bằng lòng chấp nhận. Mẹ bảo tiền có thể kiếm được ra nhưng lòng tin nếu đã mất thì khó mà lấy lại được. Vậy là mẹ chịu bù lỗ để không bị lỡ hẹn.
Mẹ vẫn luôn dạy tôi cách sống ngay thẳng. Có thể để bản thân mình thiệt thòi một chút, nhưng tuyệt đối không được làm điều xấu. Và càng gây dựng được niềm tin bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Vì đó chính là tiền đề, là cơ sở cho mọi mối quan hệ làm ăn. Tuy mẹ không được học hành nhiều nhưng cuộc sống bơn trải đã rèn luyện mẹ thành một con người rất giàu kỹ năng sống.
Mẹ thương anh em tôi rất nhiều, nhưng ngược lại mẹ cũng rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ chúng tôi. Một lần tôi giận hờn không ăn cơm. Mẹ không những không dỗ dành mà còn đổ hết cơm cho lợn. Chiều đến tôi đói quá, nhõng nhẽo mẹ. Mẹ lại ân cần bảo: “Sao lúc trưa con không ăn. Giờ không phải bữa”. Nhưng tôi vẫn cứ luẩn quẩn quanh chân mẹ. Bụng đói mà mẹ chẳng cho ăn. Tôi thầm trách mẹ, giận mẹ. Nhưng rồi sau này lớn lên tôi hiểu đó là bài học mà mẹ đã dạy tôi. Thương con nhưng không thể chiều chuộng con. Cũng nhờ thế, mà giờ các anh chị của tôi đều thành đạt, đều ngoan ngoãn làm ăn, không khiến cho bố mẹ phải lo lắng suy nghĩ nhiều.
Tính mẹ ngay thẳng, thật thà, có sao nói vậy. Đôi khi không khéo léo làm mất lòng người khác. Nhưng điều đó với mẹ không quan trọng. Mẹ bảo “thà mất lòng trước, được lòng sau”. Mẹ không muốn nịnh nọt bất kỳ ai cả. Tính mẹ thế. Chân thật, giản dị và thẳng thắn. Dù mẹ chẳng làm được công to việc lớn cho đất nước này, nhưng mẹ lại là người sinh ra và dạy dỗ những con người đang ngày ngày cống hiến cho đất nước. Đó là anh, là chị của tôi. Và với tôi, mẹ là một người mẹ thật vĩ đại.
Năm em tôi lên mười tuổi, một trận sốt cao làm em tôi co giật, mẹ hoảng hốt vội vàng gọi người đưa nó đi cấp cứu. Cả đêm mẹ ngồi trực bên em, không dám chợp mắt chút nào vì sợ cơn sốt lại đến, sợ nó lại co giật nguy hiểm lắm. Một lúc mẹ lại sờ chán, sờ nách em xem nó có sốt không. Suốt hai đêm liền mẹ không ngủ, mẹ gầy đi trông thấy, hốc hác và đen đúa. Vậy mà nhiều khi anh em tôi lại nghịch ngợm làm phiền lòng mẹ. Em tôi còn nhỏ có thể nó chưa cảm thấu được những hi sinh vất vả của mẹ, nhưng còn tôi, giờ tôi cũng đã đủ hiểu để thấy những gì mẹ đã làm. Mẹ không nói nhiều lời yêu thương như những người mẹ khác, nhưng những gì mẹ làm là quá đủ để hiểu tình yêu của mẹ lớn lao biết nhường nào!
Tôi thầm hứa với bản thân sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của mẹ, không phụ những năm tháng thanh xuân mẹ đã hi sinh vì chúng tôi. Và sau này dù mẹ có già nua, mẹ có thế nào đi chăng nữa, mẹ vẫn mãi là một người mẹ tuyệt vời và vĩ đại.
Nguồn: Tài liệu văn mẫu