Kể về kỉ niệm với cô giáo của em
Hướng dẫn
Tôi là một học sinh đã học lớp 8, nhưng không vì thế mà tôi quên được những kỉ niệm đẹp tuổi thơ. Những cái kỉ niệm trong sáng, đẹp đẽ ấy vẫn luôn in dấu trong tôi như ngày nào. Mặc dù mỗi cấp là một cô giáo chủ nhiệm, nhưng tôi vẫn nhớ về một người giáo, một người cô, một người mẹ đã dìu dắt, dạy dỗ tôi nên người. Đó là cô Loan, giáo viên chủ nhiệm cấp I của tôi.
Vào một nắng chủ nhật đẹp đẽ, tôi dạo quanh sân trường đầy nắng và gió. Trong cái khoảng sân trường rộng lớn của trường tiểu học Gia Cẩm, tôi lại gợi nhớ về những buổi chơi đùa cùng bạn bè với tiếng cười ánh lên sự vui vẻ. Không chỉ bạn bè mà tôi còn nhớ về thầy cô, những người cha, người mẹ thứ hai của tôi. Đặc biệt rằng, khi tôi thăm lại ngôi trường này thì tất cả mọi thứ đã thay đổi riêng chỉ có cô Loan, khôn mặt cô vẫn thế, vẫn cái cách ăn mặc giản dị, lịch sự, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười nhân hậu, ánh mắt trìu mến nhìn học sinh một cách rất thân thiện và tươi sáng. Tôi vẫn nhớ ngày nào còn bỡ ngỡ, rụt rè bước vào lớp một, có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi. Tôi cảm thấy vơi đi nỗi lo sợ, niềm tin của tôi được cô an ủi, động viên. Với một dòng người đưa đón con đi dự lễ khai giảng, không khí thật náo nhiệt, cô dắt tay tôi đi trên sân trường rải đầy những bông phượng rực rỡ, với tiếng ve râm ran ngày hè. Tự dưng sao hôm đó tôi lại cảm thấy lòng mình được bao bọc từ trái tim cô, sự ấm áp, đôn hậu hiện rõ trên khuôn mặt cô. Kể từ cái ngày đi học đầu tiên đó, tôi đã có một ấn tượng rất sâu sắc về người mẹ thứ hai của mình.
Bây giờ tôi đã khôn lớn, giờ đây chỉ có thể cố hình dung ra cảnh tượng ngày xưa. Nhưng hình ảnh thầy cô, bạn bè luôn là niềm vui, cho tôi sự cảm nhận trong sáng của tôi học trò. Cho đến giờ tôi chỉ muốn nói với cô một điều:
Em là một con đò nhỏ thì cô lại là một dòng sông tươi mát, trong trẻo dìu dắt em đi. Cô luôn tìm tòi kiến thức để giảng dạy lại cho chúng em. Nhìn ánh mắt trìu mến và tấm lòng nhân hậu của cô làm em nhớ mãi.
Cho dù đã rời xa cô, bạn bè và mái trường thân yêu nhưng em luôn ghi nhớ vào trái tim mình những khoảnh khắc tốt đẹp nhất. Ngay từ khi em vào lớp, cô như một niềm động viên, khích lệ để em học tốt hơn. Sự chỉ dạy ân cần, hướng dẫn từng bước một làm em tiếp thu nhanh và rất rễ hiểu. Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm, bao dung chứa chan đầy tình thương s& 2000 acirc;u sắc mà đầy nhiệt huyết. Một cô giáo tốt như vậy và cũng là người mẹ thứ hai của tôi. Trong cuộc đời chắc hẳn sẽ có nhiều người mắc lỗi, ai cũng vậy, không có ai là không mắc lỗi cả, đến cả tôi cũng không ngoại lệ. Cái lần ấy là một kỉ niệm buồn đối với tôi. Cho đến khi nhận ra lỗi của mình thì đã quá muộn màng cho một lời xin lỗi. Tôi không đủ can đảm để đứng trước khôn mặt hiền từ, nhân hậu để nhận lỗi mà mình đã gây ra. Để rồi bây giờ tôi luôn ân hận, day dứt về việc làm của mình.
Như thường ngày tôi vẫn đến lớp, chăm chỉ nghe cô giảng bài, lắng nghe lời cô một cách thân thiện, cởi mở. Nhưng có một sự việc mà tôi không thế ngờ tới đó là cái giờ ra chơi đang mải vui đùa cùng bạn bè, cô bảo tôi vào làm báo tường cho lớp, tôi đáp lại với cô rằng tôi sẽ vào ngay nhưng tôi đã bị cuốn vào những trò đùa của bạn bè và cứ mải chơi rồi tôi cũng chẳng biết tôi quên viết báo tường từ khi nào. Sau khi về đến nhà, tôi mới sực nhớ ra việc viết báo tường cô giao cho tôi vẫn chưa hoàn thành. Nhưng chẳng hiểu vì sao có lẽ ai chưa biết mình chưa hoàn thành công việc gì đó thì sẽ bắt tay vào làm ngay, nhưng không, tôi lại không làm và tôi cũng không biết đầu mình đang nghĩ cái gì nữa. Đến sáng hôm sau, tôi vẫn đi học bình thường và không biết có chuyện gì xảy ra với tôi không. Đến tiết toán đầu giờ là giờ của cô Loan, tim tôi đập thình thịch với một tâm trạng hồi hộp. Tôi nghĩ mình chắc chắn sẽ bị cô phê bình trước lớp. Nhưng tôi nhìn thấy tâm trạng cô rất bình thản, cô vẫn như mọi ngày chẳng có gì thay đổi. Ánh mắt sâu sắc đượm buồn của cô lướt qua cả lớp một lượt và chỉ dừng lại ở chỗ tôi, chắc cô đã nhìn ra được sự bối rối của tôi cộng với nỗi sợ hãi ấy.Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cô, và cũng chẳng dũng cảm để dám nói lên sự thật. Tôi chỉ ghì khôn mặt xuống không biết làm gì nữa. Và sự im lặng đó cũng bị vùi theo thời gian. Cô cất tiếng nói dõng dạc, trong trẻo bắt đầu vào bài giảng. Hôm đó tôi thật bất ngờ, đặt ra hàng ngàn câu hỏi tại sao? Tại sao cô lại im lặng như vậy? Tại sao cô không trách em bất cứ điều gì? Tại sao cô lại đối xử tốt với em như vậy?…Lúc này trong đầu tôi chỉ toàn là câu hỏi. Cứ như vậy mọi chuyện như chưa hề xảy ra. Điều đó làm tôi cứ day dứt mãi. Cuối cùng giờ tan học đã đến, tôi chỉ muốn chạy lại bên cô, xin lỗi cô về lỗi của mình nhưng tôi không đủ can đảm, không đủ tự tin đứng trước ánh mắt sâu thẳm của cô để nói ra sự thật. Năm ấy là tôi chuẩn bị bước vào lớp năm. Từ khi tôi không hoàn thành công việc được giao, tôi đã lấy hết dũng cảm để nói lời xin lỗi cô. Hết kỳ nghỉ hè và như bao đứa trẻ khác tôi đến trường. Lúc vào đầu giờ tôi đã định nói lời xin lỗi cô nhưng hình ảnh hiện ra trước mặt tôi là một cô giáo khác. Tôi nghĩ chắc là cô Loan bận có việc nên nhờ cô khác dạy thay. Nhưng tôi không thể ngờ rằng sự việc lại như vậy. Côi mới nói rằng “cô tên là Hiền và sẽ dạy lớp tôi đến hết cấp thay cho cô Loan. Cô Loan đã chuyển công tác nên sẽ không dạy ở đây nữa. Tôi sững người sau khi nghe xong. Vậy là lời xin lỗi của tôi vẫn giữ kín trong lòng, vẫn không thể nói ra. Tôi thật là một đứa trẻ hư, không can đảm để nói lên sự thật. Để rồi lời xin lỗi không còn ý nghĩa gì đối với tôi nữa. Cho đến giờ tôi vẫn mong cô trở lại nơi đây để nói ra sự thật với cô. Trong lòng tôi lúc này vẫn còn day dứt, ân hận về lỗi lầm của mình. Tôi chỉ mong sao việc này không xảy ra, nếu tôi nhận ra lỗi của mình sớm hơn, dũng cảm đứng ra xin lỗi cô sớm hơn thì trong lòng tôi bây giờ không day dứt và ân hận như thế này.
Được một thời gian sau, tôi nhận được một là thư. Ngoài bìa là những dòng chữ nghiêng nắn nót quen thuộc. Vừa nhìn vào bức thứ tôi đã nhận ra ngày nét chữ của cô. Người mà tôi luôn luôn nhớ về đó là cô Loan. Lúc đó dòng cảm xúc của tôi dâng trào, hàng lệ cứ tuôn rơi không nói thành lời. Tôi ngồi dưới gốc bàng lặng lẽ ngồi đọc bức thư được viết tay mà trong lòng sao xuyến, nôn nao. Trong thư cô bộc lộ những tình cảm thật của mình. Cô một đoạn cô viết mà tôi thuộc lòng và đã khắc sâu trong tâm trí tôi mỗi ngày, cô viết rằng:
“Cô biết trong cuộc đời của mỗi đứa trẻ ai ai cũng đều mắc sai lầm. Cô cũng đôi lúc phạm lỗi, không ai là người hoàn hảo trên thế giới này, chỉ có người phạm lỗi nhưng biết sửa chữa và khắc phục thì đấy mới là cái đáng quý. Cô nghĩ em làm được và cô tin tưởng điều đó…”
Đọc xong bức thư tôi đã nhận thấy nhiều điều và tôi cảm nhận được sự tha lỗi của cô giành cho tôi.Mặc dù như vậy, nhưng điều đó chỉ giúp tôi vơi đi một phần nào đó.Nỗi buồn trong tôi vẫn đọng lại, cái sự day dứt, ân hận vẫn ở đó.Và năm tháng cứ dần trôi qua, nhưng hình ảnh tuổi thơ luôn mãi in đậm trong tôi đặc biệt là một kí ức buồn ngày ấy.Có lẽ sau lần này tôi cũng chẳng dám tái phạm nữa.Tôi vẫn mong một ngày nào đó cô sẽ trở về và cô sẽ đón nhận lời xin lỗi của tôi.
Trong khoảng thời gian cô giảng dạy tôi, đã có những giây phút vui vẻ của hai cô trò.Có lúc tôi buồn thì cô lại an ủi, động viên.Nhìn vào khuôn mặt hiền từ, nhân hậu đó làm tôi quên đi cái buồn tự bao giờ.
Chắc có lẽ các bạn lại hỏi vì sao mà việc không viết báo tường lại quan trọng với tôi đến thế.Hôm đó là cái ngày mà lớp tôi phải nộp bài và cô đã giao cho tôi công việc này.Vì tôi không hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao nên trường đã phê bình và hạ xếp loại của lớp, đồng nghĩa hạ đi danh hiệu xuất sắc của cô.Tôi thật có lỗi với bạn bè đặc biệt là thầy cô.Sẽ chẳng bao giờ tôi quên được cái cảm giác và một kí ức buồn đến thế này.Và sau lần này tôi cũng rút ra nhiều bài học đáng giá cho mình, không bao giờ tái phạm nữa.
Mặc dù cô đã chuyển nơi khác dạy học nhưng tôi sẽ vẫn giữ vững mãi nhưng hình ảnh đẹp đẽ của cô cùng với những khoảnh khắc tươi sáng nhất trong khoảng thời gian cô công tác và giảng dạy ở ngôi trường tiểu học xinh xắn này.Tôi cũng sẽ không bao giờ quên công ơn dạy dỗ tận tình của cô đối với tôi.Nhờ cô mà tôi có thêm nhiều kiến thức, nhiều hiểu biết.Cũng nhờ cô mà tôi có thêm đạo đức làm người.Sự dạy dỗ lớn lao ấy sẽ khắc trong trái tim tôi để mỗi ngày tôi nhớ về một quãng thời gian của tuổi thơ trong sáng, đầy ắp tiếng cười và nhiều màu sắc kỳ diệu ấy.
Trong khoảng thời gian cô ở cùng tôi là những năm tháng đẹp đẽ nhất của tôi.Những hình ảnh trong sáng, đẹp đẽ như vẫn muốn đọng lại trong tâm trí tôi mỗi ngày làm tôi không thể nào quên được.