Kể về kỉ niệm đáng nhớ của em với bạn thân
Hướng dẫn
Hôm trước, khi đi học về, tôi có đi ngang qua ngôi trường tiểu học. Không phải là mọi hôm tôi không đi qua nới này mà là hôm nay, tôi đi một mình qua đây. Chợt những kỷ niệm thời ấu thơ ủa về, khiến khóe mắt tôi hơi cay cay. Tôi nhớ lớp học, nhớ trường, nhớ cô, nhớ bạ bè và đặc biệt là người bạn thân nhất của tôi.
Tôi và Ngọc đã là bạn từ hồi học mẫu giáo. Đó là một bạn gái rất hiền dịu, tốt bụng. Tuy rằng Ngọc không phải là người học giỏi nhưng Ngọc là người có những tính cách đẹp mà ai cũng phải yêu mến. Đối với tôi, kỷ niệm giữa Ngọc và tôi đều là những kỷ niệm đáng nhớ. Chúng tôi chơi thân với nhau hơn cả chị em ruột. Một kỷ niệm mà tôi thấy đáng nhớ nhất đó là vào tháng 4 năm tôi học lớp 4. Như mọi hôm, cứ đến giờ là Ngọc rủ tôi đi học. Đang chuyện trò vui vẻ thì chúng tôi thấy một vật gì ở xa nhìn rất bắt mắt. Thì ra đó là chiếc gọt bút chì, trông nó rất ngộ nghĩnh. Nhưng vật lạ kia sẽ là của ai? Ngọc đã nhặt lấy nó nhưng mà tôi đã thấy trước mà. Ngọc nói rằng chúng tôi sẽ dùng chung nhưng tôi nằng nặc nói rằng chiếc gọt bút chì sẽ là của riêng tôi thôi. Chúng tôi tranh giành nhau nhưng dĩ nhiên là không có lời nói nặng lời nào cả. Dù Ngọc đã khuyên tôi là dùng chung thì cả hai đứa sẽ cùng có nhưng tôi lại không nghe. Thế là nửa quãng đường còn lại, chúng tôi không nói chuyện. Hôm đó, giờ ra chơi, tôi không chơi cùng Ngọc, tôi ra chỗ khác chơi đuổi bắt với các bạn khác. Nhưng không may, khi tôi đang chơi vui vẻ thì tôi bị trượt chân ngã. Chân tôi không chảy máu nhưng mà tím bầm ở cổ chân. Thấy vậy, Ngọc chạy tới với ảnh mắt lo lắng và hoảng hốt. Bạn liền nhanh chân đi mượn lọ dầu và dìu tôi vào lớp, bạn đã tháo dép tôi ra và xoa bóp chân cho tôi. Vừa làm, Ngọc còn vừa hỏi tôi xem còn đau nữa không. Thấy được sự quan tầm của bạn, mặc dù chân tôi rất đau nhưng tôi vẫn nói không sao. Lúc ấy, tôi chợt nhận ra mình là một con bé thật nhỏ nhen, không biết nghĩ cho người khác, còn Ngọc thì giống như một người chị, luôn quan tâm, chăm sóc tôi chu đáo. Rồi đến lúc trống tan, mọi học sinh ra về. Ngọc hỏi tôi rằng tôi có đi được không, tôi nói rằng là tôi có đi được. Nhưng khi bước ra cửa lớp, bất thình lình tôi lại ngã xuống vì quá đau đớn. Ngọc thấy thế, biết tôi không đi được, liền cõng tôi. Tôi đã cố gắn từ chối nhưng không được. Thế là bạn ấy đã cõng tôi về nhà. Đường từ trường về nhà không gần lắm, thế mà bạn ấy đã cố gắng đưa tôi về được tớ nhà. Tôi thấy những giọt mồ hôi lăn dài trên trán bạn. Lúc đó, tôi thấy bạn có một tấm lòng nhân hậu. Trên đường đi, chúng tôi lại cười nói vui vẻ như bao hôm khá 2000 c. Khi gần về tới nhà, tôi bảo Ngọc để tôi tự đi được rồi, thế là chúng tôi cùng nhau bước thật chậm trên con đường thân quen, nói cười ríu rít như hai chú chim non.
Đó là kỷ niệm đáng nhớ nhất trong thời tuổi thơ của tôi. Và chắc chắn sau này, sau bao năm đi nữa. Kỷ niệm ấy sẽ không bao giờ nhát phai trong tôi cũng như tình bạn đẹp vẫn mãi còn trong trái tim tôi.